“Hôm nay tan tầm anh có thời gian không, cùng nhau đi ăn một bữa?”
Lệ Cảnh Diễn ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên cũng rất là kinh ngạc!
Sao đây, lúc này anh mới giúp một tay thôi, vợ anh lập tức tới cảm ơn mình.
Anh nên vui sướиɠ hay cảm thấy bi thương đây.
Rốt cuộc, thái độ Thi Hạ đã rõ ràng, cô không muốn nợ Lệ Cảnh Diễn!
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười “May mắn thay, đây là lần đầu tiên vợ tôi chủ động đề nghị hẹn hò với tôi.”
Thi Hạ bên này lại không có dáng vẻ vui mừng gì hết.
“Anh chỉ cần trả lời có hay không có thời gian thôi?”
Lệ Cảnh Diễn dựa vào ghế sô pha bằng da thật trong văn phòng mình, đột nhiên nhớ tới bức ảnh Thi Hạ đứng trên tầng cao nhất của công ty.
Gió đêm thổi bay máy tóc dài của cô, làn da trắng nõn của cô, trong mắt mang theo nỗi buồn nhẹ, và nhìn ra thì càng thấy bi thương hơn.
Đột nhiên, trên máy tính trước mặt Lệ Cảnh Diễn xuất hiện một trang web tin tức đề cử.
Tin tức xuất hiện trên đó, đúng là về chuyện Trân Châu Thi Nhuận, mà ảnh trang bìa trùng khớp với những gì anh đã nghĩ trong đầu.
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười “Đương nhiên là có thời gian, mỹ nữ mời, tôi lúc nào cũng có thời gian.”
Thi Hạ nhàn nhạt trả lời “Lệ Cảnh Diễn, anh càng ngày càng không đứng đắn, vậy không giống anh chút nào.”
Ngữ khí trong lời cô nói điềm đạm, không vui không buồn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466036/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.