Cận Thời Xuyên quay về phòng làm việc, thong thả cầm ly cà phê, nghiêng mình đứng trước cửa kính ngắm nhìn quang cảnh thành phố. Tâm tình tốt khiến nhã hứng của anh cũng được đẩy lên cao.
Một tay đút túi quần, tay còn lại nâng ly cà phê lên nhấp mấy ngụm, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng, lặng thầm nhớ về những chuyện đã qua.
Phố xá đã thay đổi, cửa quán cũng mọc lên như rươi, thời gian mười năm đã qua đi, nhưng trong tiềm thức anh vẫn còn nhớ như in những tháng ngày xưa cũ. Khi đó, anh mới chỉ là một cậu thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Trước lúc gặp Viễn Hi Đình, Cận Thời Xuyên là một cậu nhóc lạnh lùng, ít nói, ngại giao tiếp, không thích người lạ. Nhưng đối với cô lại khác, ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã cảm thấy hảo cảm, muốn tới gần. Cứ như thế, anh bất tri bất giác bước về phía cô, tham luyến được ở bên cạnh cô nhiều hơn, không bao giờ là đủ.
Cô dẫn anh tới những khu giải trí chơi game, tới nhà băng trượt patin, đưa đi ăn những món lề đường tưởng không ngon nhưng lại ngon không tưởng, suốt ngày kè kè bên cạnh nhau. Bất kể anh có muốn nói chuyện hay không thì cô vẫn cứ thích luyên thuyên nói nói cười cười không ngừng nghỉ.
Cả hai đều không hỏi về gia cảnh của đối phương, chỉ mặc niệm ở bên nhau vui vẻ qua ngày tháng, làm bạn của nhau ở trường, thỉnh thoảng rảnh rang lại hẹn nhau ra ngoài chơi.
Khoảnh thời gian đó, anh cười nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861826/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.