Ánh mặt trời mãnh liệu chiếu vào, khiến Viễn Hi Đình nhất thời không thích nghi được liền chau mày lại.
Cô chậm rãi mở mắt, đập vào mắt cô là một thân thể kiện tráng săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn từng múi, thân thể dù hơi gầy nhưng lại rất khoẻ khoắn, khiến thần trí cô nhất thời bị cuốn hút.
Cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra, một tia lửa hồng thoạt xuất hiện trên gương mặt cô kéo tới mang tai, ngay bây giờ cô chỉ muốn tìm một cái hố rồi chui xuống.
Khi cô định kéo chăn lên che mặt, Cận Thời Xuyên đột nhiên bắt lấy tay cô, thấp người phả ra hơi thở ấm nóng, trầm giọng nói: “Định trốn sao? Chơi xong rồi rũ bỏ trách nhiệm à?”
Mặt Viễn Hi Đình đỏ như gấc, cơ thể vẫn còn cảm giác đau ê ẩm, không cách gì cử động mạnh. “Trách nhiệm gì cơ? Em… em chẳng nhớ gì cả.”
Cận Thời Xuyên trực tiếp xoay người đè lên cơ thể Viễn Hi Đình, cưỡng hôn trên làn môi anh đào mềm mại của cô. “Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không?”
“Thôi… không cần.” Cô ngượng ngùng kéo chăn che nửa mặt, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh thân mật của hai người suốt ba ngày qua. Độc tình kia thật chết tiệt, không phải chỉ một trận là có thể giải, mà cần tới tận mấy ngày liền mới thôi không hành hạ cô nữa.
Chỉ vừa nghĩ thôi mà cô đã lạnh tới sống lưng.
Trong lúc cô lơ đãng, anh liền luồn tay vào chăn, chạm tới nơi yếu mềm của cô, khiến cô giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861829/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.