Chương trước
Chương sau
Mặc Tử Hân ngẩn người, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Cố Hề Hề: "Là một người dì của tôi giới thiệu để gặp mặt."
Cố Hề Hề cố ý kéo dài giọng nói: "Á.. Cô ấy vừa mắng tôi là đồ nhà quê!"
Mặc Tử Hân tiếp tục ngớ người, liền nói: "Em đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức đến!"
"Trung tâm Kunni." Cố Hề Hề liền trả lời: "Nhưng tôi không có thời gian ở đây đợi anh đâu, tôi còn phải dẫn mẹ đi mua sắm. Còn cô ta vẫn ở đây đang chờ phục vụ, nói là để trưa nay đi gặp anh. Tôi làm vậy là để hai người gặp nhau sớm hơn dự kiến rồi, anh không trách tôi chứ? Vậy đi, tôi đã báo xong rồi, chào anh nhé!"
"Tôi sẽ đến ngay!" Mặc Tử Hân nói xong, liền cúp điện thoại.
Cố Hề Hề cúp điện thoại, liền duỗi tay kéo Giản Tiếu xoay người rời đi.
Người phụ nữ chanh chua lúc nãy giờ đang trợn tròn mắt.
Đây là sao?
Cuộc điện thoại vừa rồi của Cố Hề Hề là bật loa ngoài, nên mọi người ở đây đều nghe rõ ràng rành mạch từng lời!
Chỉ một cuộc điện thoại khiến cho đại thiếu gia của Mặc gia, Mặc Tử Hân phải lập tức đến đây! Người phụ nữ này rốt cuộc là ai mà lại làm Mặc Tử Hân phải khẩn trương như vậy?
Tiểu Vương nãy giờ vẫn thu âm toàn bộ sự việc gửi cho Doãn Tư Thần. Lúc này anh đã bình tĩnh, khoé miệng lại hiện lên ý cười.
Chuột đồng nhỏ quả nhiên thông minh lém lỉnh! Biết mượn dao giết người! Không tệ, không tệ, chuột đồng nhỏ của anh đã trưởng thành!
"Chuyện này chúng ta không cần quản, cứ để Mặc Tử Hân xử lý. Người của hắn khi dễ người phụ nữ của Doãn Tư Thần, Mặc Tử Hân cũng nên ra mặt giải thích hợp lý." Doãn Tư Thần hoàn toàn không để ý đến cái bàn làm việc vừa bị anh đá văng khi nãy, quay sang Tiểu A nói: "Nói với bọn họ, chuẩn bị họp!"
Tiểu A xoa xoa mồ hôi trêи trán: "Vâng, tổng giám đốc."
Phù, lúc nãy thực là nguy hiểm! May mà khi thiếu phu nhân gọi điện thoại, giọng nói cũng không vui vẻ gì, nếu không tổng giám đốc lại.. Tóm lại, chỉ cần thiếu phu nhân đối với Mặc Tử Hân không có vẻ thiện cảm, thì tổng giám đốc mới vui vẻ..
Còn nếu thiếu phu nhân trực tiếp mắng mỏ Mặc Tử Hân, chắc là tổng giám đốc càng vui hơn nữa?
Cố Hề Hề lúc nãy bị người phụ nữ kia chọc tức nên mới bức xúc gọi điện thoại cho Mặc Tử Hân. Nhưng sau đó cô lại cảm thấy hơi hối hận.
Mặc Tử Hân cũng đâu có làm gì chọc giận mình..
Chỉ là mình ỷ vào khuôn mặt giống Vân Nặc mà dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với người ta.. Ai, thiệt phiền, mình có nên nói xin lỗi không nhỉ?
Lúc Cố Hề Hề còn đang phân vân thì Mặc Tử Hân đã gọi điện thoại tới: "Hề Hề, thật xin lỗi em! Tôi không nghĩ lại có chuyện như vậy."
Cố Hề Hề cầm điện thoại ấp úng rất lâu: "À, không có gì. Ngại quá, vừa rồi tại tức quá nên mới gọi cho anh, nhưng thật ra chuyện này không liên quan đến anh."
Mặc Tử Hân lại nở nụ cười: "Nhưng tôi cảm thấy rất vui."
Vui? Anh ta bị mắng đến mức hóa khờ rồi sao? Bị mắng mà còn vui?
Mặc Tử Hân tiếp tục nói: "Em chịu gọi điện thoại cho tôi, tôi thấy rất vui."
Cố Hề Hề ngẩn ngơ, nói vậy là ý gì?
"Em yên tâm, chuyện đã xử lý xong. Người phụ nữ kia.. sẽ không xuất hiện nữa." Mặc Tử Hân trịnh trọng giải thích: "Tôi đã báo với các trưởng bối trong nhà, kiểu phụ nữ như vậy tôi không có phúc quen biết, cho nên đã hủy hẹn trưa nay. Đúng rồi, em nói mẹ em đã tới thành phố N?"
Cố Hề Hề lúng túng trả lời: "À đúng, tôi tính dẫn mẹ đi chơi vài nơi. Chỉ là không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp chuyện như vậy."
"Đúng là đáng tiếc thật, có muốn tôi bồi thường cho em không? Tôi không ngại bồi thường cho em đâu!" Mặc Tử Hân tiếp tục nói.
"Không cần đâu, chuyện này tôi tự mình lo được." Cố Hề Hề nhất quyết từ chối.
Đáy lòng Mặc Tử Hân cảm thấy tiếc nuối: "Được, vậy nếu có gì thì em cứ gọi cho tôi."
Cố Hề Hề cười chào tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Một lúc sau, Giản Tiếu hỏi với giọng lo ngại: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy con?"
Cố Hề Hề không nghĩ Giản Tiếu lại vì vậy mà lo lắng, tủm tỉm cười: "Không có gì đâu mẹ! Chỉ là người mà người phụ nữ lúc nãy hẹn gặp là một người quen của con mà thôi. Thôi được rồi, chúng ta đi mua sắm thôi! Phải làm tóc và trang điểm đẹp thì mình mới đi chọn quần áo được."
Không đợi Giản Tiếu phản ứng, Cố Hề Hề đã kéo bà đến trung tâm mua sắm. Chỉ trong vòng một buổi sáng, Cố Hề Hề đã mua cho mẹ mình hơn mười bộ đồ và đôi giày, nếu không phải vì Giản Tiếu ngại những món hàng xa xỉ và nhất quyết không chịu mua, thì chắc Cố Hề Hề đã đem hết cửa hàng LV mà mua sạch.
"Được rồi Hề Hề, đừng mua nữa. Một mình mẹ cũng không dùng nhiều đồ như vậy, đã mua nhiều lắm rồi!" Giản Tiếu một mực ngăn cản: "Con còn như vậy thì mẹ sẽ về quê ngay!"
"Dạ dạ, không mua là được. Cũng trễ rồi, con dẫn mẹ đi ăn cơm trưa. Vừa rồi Doãn Tư Thần lại phát lì xì, đúng dịp hôm nay con và mẹ ra ngoài ăn." Cố Hề Hề nắm tay kéo Giản Tiếu đến một nhà hàng: "Nhà hàng này nấu ăn ngon lắm, trước kia lúc còn đi làm con có ghé vài lần, giá cả vừa phải mà hương vị rất hấp dẫn. Ẩm thực ở thành phố N rất đa dạng, các món ăn vùng miền khắp nơi đều sẽ có ở đây. Đương nhiên nếu so sánh hương vị thuần túy nhất thì vẫn không bằng đầu bếp ở biệt thự nhà chính của Doãn gia. Vì Doãn lão phu nhân thích các món ăn miền Nam, nên đầu bếp ở biệt thự nhà chính là một chuyên gia ẩm thực miền Nam, còn nhà hàng này lại chuyên về món ăn miền Bắc."
Nghe Cố Hề Hề cao hứng huyên thuyên giảng giải về món ăn của thành phố N, Giản Tiếu cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Hai người đi phía trước, các vệ sĩ phía sau xách theo rất nhiều túi xách nhỏ lớn các món đồ vừa mua. Cố Hề Hề thấy có người đang chụp ảnh mình thì mới nhận ra có nhiều vệ sĩ theo sau.
Cố Hề Hề nhìn Tiểu Vương nói: "Cũng trưa rồi, em nói họ để đồ vào xe rồi đi nghỉ trưa ăn cơm, mình em đi cùng chị là được."
Tiểu Vương nghe xong hơi do dự.
"Không sao đâu, chúng ta đi ăn cơm thôi chứ đâu phải đi đánh nhau, có mẹ chị ở đây mà." Cố Hề Hề nói tiếp: "Không thì em nhìn xem, mình đi một nhóm đông như vậy làm mọi người đều nhìn chúng ta."
Tiểu Vương lúc này mới gật đầu, xoay người truyền đạt cho các vệ sĩ. Nhóm vệ sĩ đồng ý rời đi, nhưng vẫn để lại một người đi theo, và đi ở khoảng cách xa hơn để không gây chú ý, còn những người khác thì đem đồ để vào xe.
Cố Hề Hề dẫn Giản Tiếu và Tiểu Vương đến một nhà hàng. Cố Hề Hề không nhận ra có một người phụ nữ đang đi theo sau cô. Người phụ nữ này đã cỡ tuổi trung niên, nhan sắc mặn mà bị che khuất bởi cặp kính râm.
Thời điểm người phụ nữ này nhìn rõ gương mặt của Cố Hề Hề, bà nhất thời không nhịn được ôm lấy người kế bên khóc nức nở.
Người bên cạnh chính là Vân Tiêu Tình.
Vân Tiêu Tình nhẹ nhàng vỗ vai xoa dịu người phụ nữ: "Chị hai, chúng ta đến đây như vậy, nếu anh hai biết nhất định sẽ trách cứ chúng ta."
"Tình Tình, em cũng thấy mà, con bé rõ ràng là Nặc Nặc của chúng ta! Vì sao chúng ta lại không thể đi nhận mặt Nặc Nặc?" Người phụ nữ trung niên này là Vân phu nhân, mẹ của Vân Nặc.
"Chị hai! Chị đã hứa với em chỉ đứng từ xa nhìn! Giờ chúng ta không thể tùy tiện xuất hiện!" Vân Tiêu Tình bất đắc dĩ giải thích: "Nếu không phải vì chị khóc lóc thương tâm, em cũng sẽ không.. Thôi, chị nhìn đi! Chị cũng thấy Cố tiểu thư đi cùng mẹ, người bên cạnh chính là mẹ của con bé."
"Nhưng mà.." Vân phu nhân nói trong nước mắt: "Con bé rất giống Nặc Nặc. Không! Không phải giống, nó với Nặc Nặc là y như khuôn đúc!"
Vân Tiêu Tình đành thở dài: "Chị hai.."
"Được được, chị không nói nữa.. Chúng ta đến đó đi, cũng trưa rồi, không phải nên ăn cơm trưa sao?" Vân phu nhân cố lau khô nước mắt: "Chị chỉ ngồi xa xa nhìn con bé mà thôi được không?"
Vân Tiêu Tình bất đắc dĩ gật đầu, cùng với Vân phu nhân tiến vào nhà hàng.
Cố Hề Hề chọn một bàn ăn gần cửa sổ, cô gọi hết các món ăn ưa thích, nhìn thực đơn đã gọi rồi mới ưng ý nói: "Con đã gọi món rồi, con đi toilet một chút."
Tiểu Vương liền đứng lên: "Để em đi với chị."
"Không cần đâu, toilet ở ngay đây mà, chị đi một mình được rồi." Cố Hề Hề cười: "Nếu xảy ra chuyện gì, chị hét lên là ai cũng nghe thấy mà."
Tiểu Vương nghe vậy mới chịu ngồi xuống, tiếp tục rót trà cho Giản Tiếu.
Ở trong toilet, Cố Hề Hề vừa rửa tay xong, muốn lấy khăn giấy lau tay thì vô tình đụng vào một người.
"A xin lỗi! Con không cố ý, dì không sao chứ?" Cố Hề Hề liền nói.
Đối phương nhìn chằm chằm gương mặt Cố Hề Hề, thất thần một chút mới trả lời: "A, dì không sao, còn con thì sao? Con không sao chứ? À, con mang thai được mấy tháng rồi? Cơ thể có thoải mái không?"
Cố Hề Hề sửng sốt, dì này hơi bị nhiệt tình rồi..
"Con được bốn tháng rồi, cũng khá tốt, cảm ơn dì!" Cố Hề Hề thu tay lại, đáy lòng hơi mơ hồ vì sự sốt sắng của đối phương.
"A, vậy thì tốt, vậy thì tốt.." Đối phương dường như không nhận ra sự xa cách của Cố Hề Hề, vẫn nhìn bụng của cô.
Cố Hề Hề tức khắc cảm thấy không thoải mái, liền nhìn đối phương nở nụ cười xã giao rồi xoay người bỏ đi.
Cố Hề Hề vừa đi, Vân Tiêu Tình từ toilet đi ra, liền kéo Vân phu nhân lại: "Chị hai, chị xem đi, sao lại làm con bé sợ rồi?"
"Chị.. chị thật sự không kiềm được! Tình Tình, con bé rõ ràng là Nặc Nặc! Em xem ánh mắt của nó, giọng nói và cả động tác của nó, con bé rõ ràng là Nặc Nặc của chị! Tình Tình, chúng ta về nói với anh của em ngay, chúng ta đem con bé trở về được không?" Vân phu nhân kϊƈɦ động quá nên lời nói trở nên lộn xộn: "Con bé là Nặc Nặc của chị! Nặc Nặc của chị nhất định bị mất trí nhớ nên không nhớ chuyện trước kia! Tình Tình, Nặc Nặc của chị đang ở ngay đây, chúng ta mang con bé về được không?"
Vân Tiêu Tình nhìn người chị dâu đau khổ vì mất đi đứa con, giờ lại xúc động không thể kiềm chế, bà cũng không biết làm gì ngoài thở dài. Bà cũng đoán từ đầu nếu mang chị dâu đến đây sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Cố Hề Hề về chỗ ngồi, trong lòng cô vẫn cảm thấy kỳ quái.
Dì vừa rồi kỳ lạ quá..
Sao lại nhìn mình với ánh mắt thân thiết như vậy, mình cũng có cảm giác như là từng quen biết bà ấy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.