Giản Tiếu chưa kịp mua bộ quần áo mới nào, cho nên trêи người bà vẫn mặc bộ quần áo cũ. Còn Cố Hề Hề vì muốn thuận tiện thoải mái nên bận một quần áo đơn giản, và trang phục của cô hầu hết là được thiết kế may đo thủ công riêng, chứ không phải sản phẩm của các thương hiệu nổi tiếng.
Vì vậy, hiển nhiên hai người ở trong mắt người khác trở thành những người quê mùa. Thật ra đánh giá vậy cũng không sai, chỉ sai ở chỗ là người phụ nữ kia lại xem nhẹ Cố Hề Hề.
Không đợi Tiểu Vương ở bên cạnh mở miệng, người nhân viên đã giải thích thay Cố Hề Hề: "Cô ấy cũng có thẻ hội viên ở đây!"
Giọng nói chanh chua kia càng thêm bất mãn: "Thật là gặp quỷ mà! Thể loại bần hàn như vậy cũng muốn trải nghiệm cảm giác tận hưởng cuộc sống! Cứ cho là có thẻ hội viên, cũng là loại cấp bậc thấp nhất thôi đúng không? Ôi, số thật đen đủi! Nhìn người như vậy thì mất cả hứng mua sắm!"
Giản Tiếu bất an, liền đưa tay kéo Cố Hề Hề rời đi: "Thôi đừng ở đây nữa con, mình đi thôi!"
"Chúng ta tại sao phải đi?" Cố Hề Hề không quan tâm nói: "Trêи đời này chó mèo có ở khắp nơi, chúng ta cũng đâu quản được chúng đi hay chạy loạn ở chỗ nào?"
Cố Hề Hề không nhiều lời, liền kéo Giản Tiếu vào một thẩm mỹ viện bên trong trung tâm, cô lấy thẻ hội viên ra đưa nhân viên rồi nói: "Hãy làm tóc và trang điểm đẹp nhất cho mẹ tôi."
Đối phương vừa nhìn thấy thẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-bo-tron-cua-tong-giam-doc-thiem-hon-tong-tai-khe-uoc-the/654441/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.