Tâm trạng của Thu thành chủ hôm nay, có thể được miêu tả bằng một câu, bay cao ba nghìn trượng, rồi đột ngột rớt xuống.
Vốn tưởng rằng đám đạo nhân ở Thiên Nhạc sơn mới là mối họa lớn nhất, nên hắn đã hao tâm tổn trí để bố trí kế hoạch, ai ngờ niềm vui bất ngờmà tiểu thê tử đem tới cho hắn mỗi lúc một mới mẻ. Vốn tưởng mọi chuyệnđến đây kết thúc, ai ngờ bỗng dưng trên trời rớt xuống một vị Phi Hồtiên tử, mà lại còn quan tâm tới sự tồn tại của tiểu thê tử hắn gấp trăm ngàn lần Bách Diêu; vì muốn bảo vệ tiểu thê tử, hắn mời Phi Hồ tiên tửvào phủ, trong lúc lệnh cho Nam Trung khoản đãi chu đáo, hắn vào tẩm lầu thắp hương mời đế vương của Hồ giới tới, song Phi Hồ tiên tử lại chohắn biết rằng, người định đưa Linh Nhi đi không phải bà ta…
“Nếu các ngươi đã biết chuyện của ta, thì nhất định phải biết thânthế của bảo bảo. Người đó vẫn cho rằng bảo bảo là vũ khí lợi hại nhất để dắt mũi điều khiển ta, sự thực đúng là như thế, nhiều năm về trước, nếu không nhờ Thiên đế Tây phương can thiệp, đồng thời dùng chút tình cảmtrước kia để khiến người đó buông lời hứa sẽ cho bảo bảo hai mươi năm tự do, thì thời gian bảo bảo ở nhân giới sẽ không được tự do tự tại thếnày. Đây cũng là lý do khiến ta muốn nhanh chóng đưa bảo bảo về lạithiên giới. Bất kỳ lúc nào, sự vui vẻ và hạnh phúc của bảo bảo cũng làthứ mà ta coi trọng nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ho-ly-ngoc-nghech/1910283/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.