Trong phòng bệnh, các bác sĩ y tá đã rời đi hết.
Trên màn hình của thiết bị theo dõi, ánh sáng như hạt đậu xanh dao động đều đặn, sắc mặt người đàn ông tái nhợt, hơi thở đều đều yếu ớt.
Tiêu Nhi xuống trước giường, nhẹ nhàng cầm tay người đàn ông: Phong, vừa rồi bà ngoại đã đến đây mang cho em rất nhiều món ngon. Có phải anh rất hâm mộ đúng không? Hi hi, giờ nói ra mới nhớ, mấy năm nay em vẫn chưa có cơ hội dẫn anh đi nếm thử tay nghề nấu nướng của bà ngoại. Anh đừng ngủ nữa, mau dậy đi thôi, dậy đi rồi em anh đi nếm thử nha?"
Đôi mắt người đàn bệnh vẫn nhằm chặt, không hề phản ứng. Tiêu Nhi không tức giận, cười túm tim tiếp tục nói: "Độc tố trong người con trai đã được bài trừ rồi, các cơ năng đều đang hồi phục, tình huống đã ổn định rồi. Ông ngoại nói thằng bé sẽ không sao đâu, anh yên tâm nhé!" Lời vừa nói xong, cô bỗng cảm thấy đầu ngón tay của Hoắc Kiến Phong hơi giật giật.
Tiêu Nhi kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, đầu ngón tay trỏ của Hoắc Kiến Phong thật sự đang run run. Ánh mắt cô sáng lên, vui vẻ nói: "Kiến Phong, anh nghe thấy tiếng của em đúng không? Anh có thể nghe thấy em nói chuyện, đúng không? Có phải anh sắp tỉnh lại không? Anh cũng muốn đi thăm con trai cùng với em đúng không?"
Cô vươn tay nhẹ nhàng gạt tóc mai của anh: "Vậy em không nói nữa, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa. Em sẽ ngồi đây yên lặng đợi anh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764869/chuong-638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.