Ôn Thục Nhi sững sờ, hai mắt tối sầm lại.
Nhưng trong giây lát, cô ấy đã bình tĩnh lại và bắt đầu bước ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này cửa thang máy lại bất ngờ đóng lại rồi chậm rãi đi lên.
Ön Thục Nhi giữ vẻ mặt lạnh lùng, lùi về phía sau nửa bước, châm biếm nói: "Thật là không may.
Trước khi đi ngủ lại gặp phải người mình không muốn gặp nhất, tối nay nhất định sẽ gặp phải ác mộng rồi."
Gì mà trùng hợp chứ, cô mới không tin! Anh rõ ràng là đã chặn cô ở đây.
Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong tối sầm lại, bàn tay đút trong túi quần đột nhiên nắm chặt lại.
Anh không nói gì, Bước sang bên cạnh một bước, ung dung sánh vai cùng cô.
Dù rất muốn lại gần nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với cô.
Chỉ là thân hình anh vừa nhích, Ôn Thục Nhi rõ ràng đã nghiêng người sang một bên.
Nhìn thấy động tác nhỏ nhặt ấy của cô, đồng tử của Hoắc Kiến Phong liền co rút lại.
Cô thực sự đã cự tuyệt bản thân anh đến mức này?.
Tầng 10...
Tâng 15...
Tầng 20...
Khi thang máy đi hết điểm cuối cùng, người đàn ông đó vẫn không hề nói gì.
Ön Thục Nhi không khỏi tự hỏi, thật sự chỉ là ngẫu nhiên mà anh xuất hiện ở đây sao?.
Cô thở phào nhẹ nhõm nhắc nhở: "Hoắc tổng, anh còn chưa bấm thang máy.
Âm thanh trong trẻo vẫn hệt như trước.
Chỉ là bây giờ đã không còn ấm áp như xưa, chỉ có khách khí và xa lánh.
Hoắc Kiến Phong nén đau khổ xuống, khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764465/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.