Cô đã dọn dẹp căn phòng xong hết rồi, tất cả đều bày trí y như lúc trước.
Ôn Thục Nhi ngẩn người một lúc, nhất thời không biết nói gì.
Tạm thời cô chưa muốn quá nhiều người biết thân phận của mình, nên cô không hề tính đến chuyện quay lại với sự phô trương quá mức như vậy.
Ông cụ Tiêu Thiên Đức lập tức hiểu được tâm tư của cô, ông đưa tay giật nhẹ tay áo vợ mình ở dưới gầm bàn, vòng vo nói: "Hôm nay hay là dừng lại tại đây đi.
Thục Nhi chúng nó vừa về, chắc chắn là còn có công việc phải làm mà? Hôm khác, đợi hôm khác chúng nó hết bận, sớm đưa Vân Thiên và Hồng Liệt đến y quán chơi.
Ông cùng bà ngoại của cháu sẽ đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ngon cho mấy đứa."
Khi nói đến câu cuối cùng ông nhìn về phía Ôn Thục Nhi mà nói.
Ánh mắt tha thiết của ông chứa đầy niềm mong đợi cùng những tình cảm kìm nén.
Trong lòng Ôn Thục Nhi vừa ấm áp vừa chua xót, mím môi gật đầu: "Vâng, nhất định."
Hồng Liệt cũng mơ mơ hồ hồ gật đầu theo: "Vâng, nhất định."
Bánh Bao thấy vậy cũng cũng không tụt lại phía sau, cất giọng non nớt đáp: "Vâng, nhất định."
Một nhà ba người giống như đang hợp tấu vậy, tự nhiên cảm thấy hạnh phúc đến lạ.
Tất cả mọi người đều cười rất vui vẻ, ngay lập tức xóa tan đi bầu không khí không nỡ chia tay kia.
Lê Việt Bách đã sớm thanh toán hóa đơn cả rồi, nên mọi người dìu dắt nhau mà rời khỏi Tiên Khách Cự.
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764464/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.