Triệu Thanh Xuân vừa tủi thân vừa kích động, vỗ vai Ôn Thục Nhi một cái: "Thục Nhi xấu, cậu lại nói dối tôi! Cậu không xấu xí chút nào, còn xinh đẹp như vậy, còn khiến tôi luôn phải lo lắng cho cậu! Cậu quay về lại không nói cho tôi biết, tôi cứ tưởng cậu, tưởng cậu...
11.
Nước mắt rơi lã chã, cô nghẹn ngào không nói được hết những lời phía sau.
Ôn Thục Nhi mắt đỏ hoe, lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho cô ấy: "Được rồi, không phải tớ đã về rồi đây sao? Vẫn vừa xinh vừa đẹp, còn là nữ tổng tài bá đạo? Chị em, tớ nuôi cậu được chưa?".
Triệu Thanh Xuân bị bộ dáng của cô làm cho nín khóc mà bật cười, kỳ quái nói: "Đồ đáng ghét, đồ lừa gạt! Tớ mặc kệ cậu!" Ôn Thục Nhi ôm vai cô, gọi Vương Thiên Hạo và Hắc Diệm, trang trọng giới thiệu họ với Hồng Liệt và Vân Thiên.
Hồng Liệt bắt tay chào hỏi từng người một.
Theo lời giới thiệu của Ôn Thục Nhi, Vân Thiên khéo léo chào mọi người: "Chào cậu Diệm! Chào cậu Hạo!”
Khi đối mặt với Triệu Thanh Xuân, cậu nghiêng đầu suy nghĩ rất nghiêm túc mới nói: "Mami ơi, con nên gọi là dì, hay nên gọi là mợ?".
Không hẹn mà gặp, những người có mặt đều ngơ ngác, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Lê Việt Bách bất lực, xấu hổ nói: "Bé yêu không ngoan quá, con nói gì vậy?".
Vân Thiên nhắn mũi, kiêu ngạo nói: "Mẹ nói, bé ngoan phải trung thực.
Lúc nãy khi dì Thanh Xuân khóc, rõ ràng con thấy cậu Việt Bách rất đau lòng, mắt nhìn di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764463/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.