Ön Thục Nhi lập tức giãy dụa nói: "Anh buông tôi ra! Hoắc Kiến Phong, anh buông ra!".
Người đàn ông không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng đặt đầu vào vai cô, cánh tay anh ôm cô thật chặt như mãi mãi không muốn rời ха.
Một nỗi ưu thương không thể giải thích được lan tỏa xung quanh cô, sự thân thuộc và gần gũi đã mất từ lâu giờ đây lại quấn lấy cô.
Ôn Thục Nhi bị đối phương ép sát vào lồng ngực, cô nghe thấy rõ nhịp tim của anh đập rất mạnh, tự nhiên cô cũng từ từ mà không giãy dụa nữa.
Quầng mắt cô ấy đỏ hoe, đầu mũi chua chát cay xè.
Cô nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: Chỉ ôm thêm một lát, một lát nữa thôi!.
Cảm nhận được người trong tay mình đã an tĩnh lại, Hoắc Kiến Phong thở ra một hơi nặng nề, giọng nghẹn ngào nói: "Thục Nhi, hoan nghênh cô trở về.
Những gì tôi nợ cô, tất cả đều sẽ trả lại cho cô.
Bất kể là sinh mệnh hay là thời gian, tôi cũng sẽ trả lại cho cô tất cả..."
Hơi thở thiêu đốt phả ra bên tai, cơ thể Cơ thể Ôn Thục Nhi bỗng căng cứng, cô đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Cô đặt tay lên ngực anh, dùng sức đẩy anh ra.
Hoắc Kiến Phong không nhúc nhích mà càng giữ chặt cô hơn.
Anh cúi người xuống để cắm cô đặt lên vai anh, hận không thể đem cô hòa vào máu thịt của mình thành một.
Dưới chiếc áo sơ mi mỏng manh lộ ra những cơ bắp rắn chắc của người đàn ông.
Ôn Thục Nhi nhắm mắt lại rồi giận dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764466/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.