Ôn Thục Nhi nhanh chóng duỗi tay ra, nhẹ võ về mu bàn tay anh: “Còn đang nóng mài Hơn nữa thuốc này phải uống sau bữa ăn.
Ăn trước đi, sau khi ăn thì nhiệt độ thuốc cũng sẽ vừa miệng.” Hai mắt cô sáng ngời, trong veo, có chút giống như đang dỗ trẻ con..
Nói xong, anh đặt thuốc lên chiếc khăn ăn bân cạnh..
Lông mày của Hoắc Kiến Phong đột nhiên giãn ra, nhìn lại bát thuốc ấy, hình như cũng không còn khó chịu như vậy nữa..
Ôn Thục Nhi cười cười, thần bí lấy ra một ít đồ vật từ trong túi đồng phục học sinh, nắm chặt lấy nó: “Biết là cái gì không?” Hoắc Kiến Phong lắc đầu..
Ôn Thục Nhi mở lòng bàn tay: “Ta da, là sự kết hợp hoàn hảo với thuốc Đông Y.” Giữa lòng bàn tay trắng nõn, có vài viên kẹo trái cây rẻ tiền được bọc trong giấy nilon màu..
Dưới ánh đèn, tờ giấy màu lấp lánh ánh sáng neon..
Hoắc Kiến Phong khẽ ngây ra..
Ôn Thục Nhi lập tức đắc ý giới thiệu: “Khi còn bé, tôi bị ốm không chịu uống thuốc, thì ông bà ngoại sẽ mua cho tôi loại kẹo này..
Thuốc có đắng và khó uống đến đâu, chỉ cần kết hợp với loại kẹo này, thì sẽ không đẳng chút nào.” Nhìn thấy vẻ trịnh trọng của cô, khóe miệng Hoäc Kiến Phong chậm rãi gợi lên..
Anh vươn tay cầm lấy kẹo, đặt ở bên cạnh bát thuốc, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn!” “Không có gì!” Ôn Thục Nhi cúi đầu, mím môi, vẻ mặt đáng yêu..
“Ăn cơm thôi.” Hoắc Kiến Phong hất hất cằm với Ngô Đức Cường..
Ngô Đức Cường liền đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764336/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.