Hoäc Kiến Phong chuyển động đầu, vai và cổ, lập tức cảm thấy thư thái..
Ngô Đức Cường cũng thấy rằng anh rõ ràng trông có sức sống hơn lúc đi vào, lập tức xin lỗi Hắc Diệm: “Anh Diệm, thực sự xin lỗi! Vừa rồi tôi đã quá hấp tấp mà hiểu lầm anh”
Hắc Diệm rút chiếc kim cuối cùng và nói: “Đừng cảm ơn tôi, tôi không làm gì cả.
Là y thuật của thần y xuất sắc mà thôi.” Hoắc Kiến Phong nhìn chung quanh: “Thần y ông ấy…” “Ông ấy đi rồi” Hắc Diệm tiếp lời, tiếp tục nói: “Cậu Hoắc, hôm nay đã trị liệu xong, hai người cũng có thể đi rồi.” “Được.”
Hoắc Kiến Phong gật đầu, không nhiều lời..
Ngô Đức Cường lập tức tiến lên, bế Hoắc Kiến Phong ngồi lên xe lăn..
Hoắc Kiến Phong ngồi xuống, chỉnh lại quần áo, lại đi tới chỗ Hắc Diệm nói: “Anh Hắc, xin hãy cảm ơn thần y cho tôi.
Mấy ngày..
nay tôi ngủ không ngon, nhưng vừa rồi, tôi ngủ rất ngon.
Ngày mai, tôi sẽ đến đúng giờ.” Hắc Diệm gật đầu: “Được, tôi sẽ truyền lời giúp cậu.
Hai người, đi cẩn thận nhé.” Ngô Đức Cường lịch sự cúi chào Hắc Diệm trước khi đẩy Hoắc Kiến Phong ra..
Trên chiếc xe bảo mẫu sang trọng khiêm tốn..
Hoäc Kiến Phong nhìn đôi chân vừa được châm cứu, trong đôi mắt sâu lắng hiện lên tia hy vọng..
Anh mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai, chúng ta hãy đến sớm.
Cậu nên thu xếp những việc khác trước, đừng làm chậm trễ thời gian điều trị.” Ngô Đức Cường hai mắt sáng lên, lập tức vui mừng nói: “Được.
Thuộc hạ nhất định sẽ sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764335/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.