Ba chữ này đối với người bình thường mà nói tuyệt đối có chấn động, nhưng hắn không phải người thường, hắn là Đông Đình Phong.
“Có gì chỉ giáo?”
Thanh âm hắn lạnh như băng cùng với một câu hỏi cụt ngủn.
Hôm nay có thể nhận được điện thoại của Hoắc Khải Hàng, cũng khôngnằm ngoài dự tính của hắn. Sau khi máy bay hạ cánh, Trần Tụy đã nhậnđược điện thoại từ Ba Thành nói tối qua Đệ nhất thiếu đã đến thăm.
Tốc độ quả thật rất nhanh.
Cũng may, hôm qua hắn đã tính kĩ, bằng không sẽ bị người đàn ông này khiến cho trở tay không kịp.
Một lúc sau, bên tai truyền đến thanh âm cố đè nén:
“Đông Đình Phong, anh là thương nhân, buôn bán sinh lời mới là chuyện của anh, phe phái trong giới chính trị đấu đá nhau, tốt nhất Đông giađừng xen vào. Một khi dính vào, đứng ở vị trí không nên đứng thì sựnghiệp mấy đời của Đông gia có thể tan thành mây khói. Tôi không hyvọng, cũng không muốn có ngày các người trở thành đối tượng bị xét xử!Nể tình chúng ta đã từng hoạn nạn có nhau, cũng nể tình Hoắc gia và Đông gia có quan hệ thông gia, nên tôi cho anh lời khuyên. Hy vọng Đông giacác người có thể tự giải quyết tốt. Không nên vượt quá phận sự củamình.”
Những lời này, từng câu từng chữ đều mang lực, hơn nữa ngữ khí giống như cảnh cáo.
Hoắc Khải Hàng chính là người như vậy, nói chuyện thường rất có lực.
Thậm chí Đông Đình Phong còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421276/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.