“Mẹ, mẹ không vui à?”
Đông Kỳ lại gần, quỳ trên mặt đất, hai tay chống khuôn mặt nhỏ bé,ánh mắt to tròn, còn ghé sát hôn cô một nụ hôn, chiếc miệng nhỏ mềm mạiấy so với ba nó còn non nớt hơn nhiều. Đông Đình Phong đó mở miệng làmuốn chiếm lấy, tóm lại hôn lấy hôn để cô… Haizz, lại nghĩ đi đâu vậy?
Mặt cô đỏ bừng thoát khỏi suy nghĩ, mở miệng nói một câu:
“Đâu có!”
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của tiểu tử kia, kéo ra một nụ cười, tiểu tử này đúng là rất tinh tế, dễ dàng có thể phát hiện ra tâm tình không vui của cô.
“Có! Mẹ đang thất thần. Lúc mẹ cao hứng, ánh mắt sẽ long lanh; lúcmất hứng, ánh mắt căn bản không thấy sự tồn tại của con. Nhìn xem, vữanày con đứng ở đây một lúc nhưng mẹ không nhìn thấy, đây cũng quá là xem thường con. Còn nữa, khóe môi mẹ cũng hướng xuống dưới…”
Đúng là một đứa trẻ có tài quan sát!
Cô ngồi dậy, để đứa trẻ ngồi lên đùi mình, chân hai người dính vào nhau, đều trắng nõn như vậy:
“Mẹ không buồn, chỉ là mẹ đang có tâm sự. Mỗi người đều có tâm sự của riêng mình. Khi suy nghĩ sẽ có chút thất thần.”
Đông Kỳ yên tĩnh nhìn, giống như suy nghĩ về độ đáng tin trong lời nói của cô, đột nhiên, một đôi tay nhỏ xíu ôm lấy cổ cô:
“Mẹ, bà nội thường nói bà còn thân thiết ba hơn so với cô Lôi Lôi, ba là chiếc chăn bông mềm mại nhất của bà, là trái vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421278/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.