Toàn thân Thôi Tán đằng đằng sát khí khiến Đông Đình Phong lùi lại.
Ninh Mẫn mặc một chiếc áo khoác ngoài rộng màu ngà, quần tây, điboot, quanh cổ quấn một chiếc khăn tím, tóc dài xõa xuống, trông cô vôcùng nhã nhặn, lịch sự. Cô nhìn thấy Đông Đình Phong đừng bước, rồi lạiđi đến đỡ lấy Đông Lục Phúc.
“Rốt cuộc mày muốn gì?”
Đông Lục Phúc cầm gậy hung hăng gõ xuống mặt đất mấy cái, tức giận. Đông gia làm sao lại sinh ra một tên nghịch tử như vậy.
Ninh Mẫn nhìn thấy, Đông Lục Phúc đang nghiêm mặt, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm hung hãn, dáng vẻ u ám không kém Thôi Tán là mấy.
Mấy chục năm nay, Đông Lục Phúc sừng sững đứng trên thương trường, tự có thủ đoạn và năng lực của ông; còn Thôi Tán là một nhân vật mới nổitrong giới luật sự, nếu anh ta tiếp tục cố gắng thì chắc chắn trongtương lai sẽ là một đại thần trong giới luật sư, bởi vì trong người anhta chảy dòng máu của Đông gia: có năng lực, thủ đoạn đủ tàn nhẫn.
“Ông, đừng tức giận… Đừng để đứa cháu bất hiếu đó làm hại đến sức khỏe, không đáng đâu…”
Ninh Mẫn cúi đầu trấn an một chút.
Gió mang theo lời nói của cô thổi đến tai Thôi Tán khiến anh ta bất giác cười lạnh.
Đối với Hàn Tịnh hiện tại, anh ta cảm thấy vô cùng thất vọng. Anh tađối xử tốt với cô như vậy nhưng cô lại chưa bao giờ để ý đến anh ta.
Cô cảm thấy anh ta là đứa cháu bất hiếu sao?
Bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421245/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.