Cơm canh đều đã chuẩn bị xong, Thường Hoa đi lên gõ cửa phòng con trai, cửa không có khóa, con trai đang ngồi tựa trên giường, dùng taychống đầu, ánh mắt dán chặt vào người con gái đang nằm trên giường, khóe môi khẽ cong lên, một tay đang nhẹ nhàng vuốt mái tóc, cúi đầu ngửi mùi thơm. Nét mặt thư thái ấy bà ta chưa từng nhìn thấy trong suốt 6 nămqua.
Hình ảnh này giống như trước đây, con trai bà vẫn rất yêu Hàn Tịnh.
Thường Hoan nhìn ra, sự yêu thích ấy chỉ sợ đã không đơn giản là mêhoặc vẻ bề ngoài, mà xuất phát từ trái tim. Đồng thời, tình cảm ấy đãsớm ngấm vào tận sương tủy.
Mặc dù trước đây Thôi Tán đã rất hận Hàn Tịnh, hận cô đứng núi nàytrông núi kia, thế cho nên bọn họ mới cầu cứu người khác, sau khi thoátkhỏi vòng kiểm soát của Đông gia, anh ta không hề nhắc đến chuyện vềnước. Sau đó, anh ta quen không ít cô gái, mỗi người đều mang trên mìnhchút gì đó giống Hàn Tịnh, nhưng mỗi lần yêu đều rất ngắn. Người lâunhất cũng chỉ một năm, còn những người khác, đều không quá 3 tháng.Người chia tay nhanh nhất là một tuần.
Lúc đó, Thường Hoan trông thấy lắc đầu khuyên con trai:
“Nếu không từ bỏ được, tại sao không trở về để hỏi cho rõ ràng?”
Anh ta nói:
“Cô ấy đã là người đàn bà của người khác, hỏi rõ rồi thì làm sao?”
“Chí ít con có thể quên được. Có thể sống cuộc sống bình thường.”
“Cái gì mới xem là cuộc sống bình thường? Con như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421230/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.