Thoáng chốc, cô bước xuống giường, mặt không chút biểu cảm bước đếnchỗ Thường Hoan, còn không thèm nhìn mọi người, đáy mắt chỉ có khuôn mặt người phụ nữ tưởng như ôn nhu thanh tao này, ánh mắt lướt qua một lượt, giống như hận không thể nhìn thấu con người này.
Thường Hoan, người phụ nữ đang đứng trước mặt Hà Cúc Hoa, khí thếkhông thua kém bất cứ nữ nhân nào, đáy mắt có một loại ánh sáng dịthường chuyển qua, giống như rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh được bà tathu hồi lại, miệng mỉm cười nói:
“Tịnh Tịnh, con tỉnh rồi… Xin lỗi, khiến con tỉnh giấc… Như vậy cũngtốt, như vậy con có thể cùng mẹ chồng con trở về. Chỉ vì thấy con, hạibọn họ hiểu lầm, trở về, con phải từ từ giải thích cho bọn họ hiểu mớiđược…”
Loại người giả dối, Ninh Mẫn gặp không ít, những kẻ ra vẻ nghiêm túcquen cũng nhiều, hay mấy người tâm cơ thâm trầm, trên đời này, cô cũngsớm đã nhìn quen, nhưng chưa từng thấy qua một người đàn bà nào có thểdiễn xuất như thần như vậy, nếu không tận mắt chứng kiến, tự mình trảinghiệm, cô tuyệt đối không có cách nào hình dung được loại người này vànhững từ ngữ độc ác, đáng sợ, thâm hiểm lại ghép chung lại được vớinhau.
Giây phút này, cô vừa nhìn liền muốn cười, lắc đầu liên tục, tấm tắc khen ngợi, ngữ khí không thể tin nổi:
“Ồ, tôi còn cho rằng mình mới là người am hiểu về diễn kịch nhất, hóa ra, so với bà tôi còn kém xa… Quả nhiên núi này cao còn có núi caohơn…”
Thường Hoan nhíu mày, nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421232/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.