“Hả?” Còn có nhẫn nữa cơ à? Bạch Ngưng ngẩn người.
Có trời mới biết cái nhẫn nào, từ khi cô xuyên vào đã không thấy rồi. Chẳng lẽ bình thường Hứa Tĩnh Hàm không đeo nhẫn, chỉ khi ra ngoài trong trường hợp quan trọng mới đeo?
“Chiếc nhẫn, à. . . . . . để quên rồi.” Bạch Ngưng ngượng ngùng cười.
Ngôn Lạc Quân ngồi thẳng mà nhìn chằm chằm vào cô.
“Trong vòng mười lăm phút trở về.” Ngoài miệng nói với Tiểu Hà xong, mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Bạch Ngưng cũng cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn, nhưng tay trái hắn đặt ở bên kia, nên không nhìn thấy.
Ngôn Lạc Quân dường như nhìn thấu ý đồ của cô, vươn tay ra trước mặt cô.
Một bàn tay to mà trắng nõn, vừa nhìn đã biết không phải làm gì, chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón tay hắn nhìn rất đẹp, giống như trong quảng cáo vậy.
“Chiếc nhẫn. . . . . . Rất đẹp.” Bạch Ngưng cười cứng ngắc.
Ngôn Lạc Quân liếc cô một cái, rút tay lại, quay đầu đi.
Tiểu Hà lái xe rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã trở về biệt thự, dừng xe ở trong vườn hoa.
“2 phút, lên tầng lấy nhẫn xuống.” Ngôn Lạc Quân ra lệnh.
Bạch Ngưng ngừng lại, nghe ngữ khí ra lệnh của hắn mà thấy cực kỳ không thoải mái. Cô phân vân có nên cãi lại hay không, cuối cùng lại thôi. Nhanh chóng xuống xe, lộp cộp chạy lên tầng.
Nhẫn, nhẫn ở đâu?
Vừa vào cửa, Bạch Ngưng liền lục tung cả phòng lên tìm, nhưng không biết Hứa Tĩnh Hàm đặt nó ở chỗ nào.
Không tìm được, Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-giam-doc/1250458/chuong-27.html