Anh vẫn đẹp trai như vậy, vẫn mê người như vậy, vừa nhìn đã thấy là đối tượng mơ ước của tất cả nữ sinh. Hi vọng anh có thể nhanh chóng quên cái chết của cô, không nên bị cô ảnh hưởng. Ngày hôm sau, đến tận hai giờ thì Bạch Ngưng mới nhớ buổi tối phải đi tham dự hôn lễ. Cô còn phải chọn quần áo cùng trang sức nữa. Hôm nay là tiệc cưới phải mặc lễ phục mới đúng, nhưng cô thật sự không biết mặc thế nào mới thích hợp. Váy dài màu đỏ, sườn xám màu xanh dương. . . . . . Cô nên mặc cái gì? Hơn nữa hình như người có tiền không bao giờ mặc một bộ lễ phục hai lần, quần áo lỗi mốt cũng không được mặc, cô sao mà biết cái nào lỗi mốt cái nào hợp mốt? Hình như, cũng không thể ăn mặc quá xinh đẹp thì phải, bằng không lấn át hào quang của cô dâu thì không ổn. Còn có trang sức nữa, dây chuyền, vòng tay, tóc, giầy. . . . . . Cô phải làm sao bây giờ? Ném quần áo trên tay xuống, Bạch Ngưng mệt mỏi ngã xuống giường. Thôi rồi, hoặc là làm bừa, hoặc là lộ tẩy, đời cô xong rồi. Khi cô đang vắt óc nghĩ cách thì có người gõ cửa. Bạch Ngưng nhìn tủ treo quần áo cùng cái giường bị cô bới lung tung bừa bộn như vừa có trộm vào nhà, không dám đi mở cửa, mở miệng hỏi: “Bác Thẩm à? Có chuyện gì vậy?” Bên ngoài truyền đến giọng của Bác Thẩm: “Phu nhân, nghe Tiểu Hà nói hôm nay cô và tiên sinh muốn đi tham gia tiệc cưới, vậy có cần tôi gọi điện thoại cho Thầy Tiểu Ngải tới không?” Bạch Ngưng chần chờ. Thầy Tiểu Ngải là ai? Có liên quan gì đến chuyện cô đi dự đám cưới? Cô thử thăm dò, nói: “Tôi cũng đang định gọi, bác cảm thấy thế nào?” Bác Thẩm nói: “Nghe nói hôn lễ rất long trọng, còn có phóng viên, tôi thấy cô cứ gọi thầy Tiểu Ngải đến đây đi, cô cũng bớt việc.” “Vậy thì gọi anh ta đến đây đi.” Bạch Ngưng theo lời của bà nói. Về phần tới làm gì, cô cũng không biết. Trước khi vị Tiểu Ngải kia đến, cô dọn dẹp lại quần áo trong phòng một lượt. Không tới 30 phút, Bác Thẩm mang theo một người đàn ông nhìn hơi lớn tuổi, nhưng được bảo dưỡng rất tốt đi vào. “Ngôn phu nhân, lần này khí sắc cô tốt hơn nhiều.” Vị Tiểu Ngải kia nói. Bạch Ngưng cười cười. Thầy Tiểu Ngải lấy hai túi giấy xách theo trên tay đưa cho phía Bạch Ngưng nói: “Đây là đồ tôi chọn lựa cho cô, cô thử xem.” Nói xong, liền ra khỏi phòng. Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Bạch Ngưng, cô ngạc nhiên mở túi giấy ra, phát hiện một túi là quần áo, một túi là giày cao gót. Ông ta mang đồ tới cho cô, vậy ông ta chắc là. . . . . Nhớ tới cái túi trên tay ông, cùng với cách gọi, Bạch Ngưng đại khái đoán được thân phận của ông ta – thợ trang điểm. Oa, Ngôn phu nhân chỉ cần một cú điện thoại là có thợ trang điểm đến tận nhà, quả đúng là người có tiền, thật sự là quá biết hưởng thụ. Không nghĩ nhiều nữa, Bạch Ngưng lập tức thay quần áo cùng giầy. Vóc người Hứa Tĩnh Hàm như vậy, cần gì phải chọn, giống hệt như người mẫu. Mở cửa, thầy Tiểu Ngải nhìn một chút, cũng vừa lòng gật gật đầu. Tiếp theo là trang điểm, làm tóc, đeo đồ trang sức, chỉ chốc lát sau đã hoàn thành. Nhìn mình trong gương Bạch Ngưng không thể không thừa nhận, xinh đẹp vô cùng. Cô cảm thấy Hứa Tĩnh Hàm đã rất xinh đẹp rồi, không ngờ trang điểm vào, còn xinh đẹp hơn. Ai nha, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ xinh đẹp như vậy, nếu vừa đi vào bữa tiệc hôn lễ, nghe thấy tiếng hít không khí thì biết làm thế nào? Trong đầu không biết lại ảo tưởng những thứ gì rồi, khi cô phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đã chào tạm biệt thợ trang điểm xong, Bác Thẩm đã tiễn người ta đi rồi. Nhìn đồng hồ, còn có 40′ nữa là đến bốn giờ. Lề mề một chút thì đúng 4 giờ có thể đến công ty Ngôn Lạc Quân. Uống một ngụm nước, thu thập đồ đạc ra cửa, Tiểu Hà đã dừng xe ở trước cửa. Cô đợi mười phút dưới tầng trệt tập đoàn Thịnh Thế, bốn giờ đúng, Ngôn Lạc Quân từ bên trong đi ra, mở cửa ngồi bên cạnh cô. Bạch Ngưng theo bản năng dịch dịch ra xa. Tại sao lại chen vào chỗ này với cô, sao không ngồi chỗ khác ý? Trong lòng nghĩ như vậy, mặc dù không nói ra, nhưng chân mày đã nhíu lại rồi. Cô chợt nghĩ ra. Bọn họ là vợ chồng, đến khách sạn cử hành hôn lễ, dĩ nhiên phải xuống từ một chỗ ngồi, bằng không chẳng phải lại có đề tài cho người khác bàn tán sao? Sau đó, cô mới nhớ tới, theo quy định của ngôi sao, của nhà giàu, bọn họ còn phải diễn chút ân ái trước mặt mọi người. Trời ạ, chẳng lẽ đến lúc đó Ngôn Lạc Quân sẽ cầm tay cô, ôm eo cô, làm mấy động tác thân mật ghê tởm để nói cho người khác biết quan hệ của bọn họ rất tốt, vô cùng ân ái sao. Nghĩ mình phải để cái tay heo của hắn sàm sỡ, cô liền buồn nôn. Ngôn Lạc Quân thấy Hứa Tĩnh Hàm bên cạnh cúi đầu nhìn tay mình, cũng cúi đầu nhìn tay mình, không thấy cái gì khác thường, nhìn lại tay cô, sau đó hỏi: “Nhẫn của cô đâu?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]