Cô lập tức đứng lên, giận đến hít sâu một hơi. Bạch Ngưng vung tay một cái, nói: “Tôi không tìm được, anh làm gì được nào.”
“Cô!” Ngôn Lạc Quân thật sự bị cô chọc giận, ngón tay chỉ thẳng vào cô dường như muốn nói gì, rồi lại nhịn xuống, đi ra khỏi cửa.
Bạch Ngưng không tự chủ thở phào nhẹ nhõm. Cô còn tưởng rằng hắn muốn đánh cô cơ, coi như hắn còn có chút giáo dục.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Ngôn Lạc Quân: “Còn không mau ra đây!”
Bạch Ngưng đặt chiếc nhẫn ra trong tay vào hộp, đi ra ngoài. Ngôn Lạc Quân lườm cô một cái, đi xuống tầng.
Đi theo hắn xuống tầng, lên xe, sau đó đến tiệm trang sức.
“Có chiếc nào giống cái này không?” Ngôn Lạc Quân vươn tay, nói.
Cô bán hàng ngắm nghía một chút, nói: “Thật xin lỗi tiên sinh, chúng tôi không có, ngài có muốn xem những mẫu khác không?”
Ngôn Lạc Quân không nói câu nào đi ra ngoài.
“Đến cửa hàng khác.” Vừa lên xe, Ngôn Lạc Quân nói.
Cửa hàng thứ hai, vẫn không có.
Ngôn Lạc Quân lại một lần nữa thất vọng ra khỏi cửa hàng. Đi được vài bước bỗng nhiên hắn dừng lại, nhìn chằm chằm một chiếc nhẫn trong quầy thủy tinh, lại nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nói: “Lấy cái này.”
Cuối cùng, Bạch Ngưng đeo mật cái nhẫn nhìn tương tự lên xe.
Xe lại lấy tốc độ cực nhanh đi đến lễ đường, Ngôn Lạc Quân cau mày, mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trước mặt, có vẻ đang rất tức giận.
Bạch Ngưng cúi đầu, nghịch nghịch ngón tay mình, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-giam-doc/1250459/chuong-28.html