Chu Gia Vĩ với gương mặt lạnh lùng cùng ánh mắt băng giá đầy oán hận tựa như khối băng ngàn năm chẳng một thứ nước nào rửa tan được. Hắn lạnh lùng bước từng bước chậm vào tầng hầm, trong ánh mặt băng giá ấy thoáng thấy một giọt nước mắt ánh lên dưới ánh đèn trắng trong căn tầng hầm tăm tối.
Chưa từng có ai nhìn thấy giọt nước mắt ấy kể cả Trình Yên Yên nhưng cũng chưa từng có ai được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc ấy ngoại trừ Trình Yên Yên.
Vẫn giương mặt lạnh ấy, Chu Gia Vĩ lạnh lùng đưa tay mở cửa căn phòng dưới tầng hầm. Hắn đưa đôi mắt lạnh nhìn Trình Yên Yên đang bị trói chặt vào cột, trái tim hắn nhói lên từng hồi. Hắn lạnh lùng bước đến, lạnh giọng bảo:
- Cô biết rằng ngoại tình trong nhà tôi hậu quả sẽ là gì chứ?
Trình Yên Yên khẽ đưa mắt nhìn Chu Gia Vĩ, ánh mắt cô đỏ lên, trái tim ấy đau đớn lên theo từng nhịp đập, cô khẽ bảo:
- Tôi...biết!
Chu Gia Vĩ hắn xiết chặt hay tay mình ánh mắt đỏ lên đầy oán giận. Lời mà hắn muốn nghe ở Trình Yên Yên là một lời nào đó phủ nhận lại sự thật hắn từng thấy, chỉ cần như vậy hắn sẽ tha thứ cho Trình Yên Yên ngay lập tức. Thế nhưng những gì mà hắn nghe được chỉ là 2 chữ "Tôi...biết". Đôi mắt hắn lộ rõ vẻ oán hận cùng cực. Hắn tháo mạnh thắt lưng của mình ra, xiết chặt trên tay nhìn cô bằng một ánh mắt đau đớn.
Trình Yên Yên đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804562/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.