Sáng hôm đó, Trình Yên Yên đã biết công việc của mình hiện tại là người ở cho Chu Gia Vĩ, cô cố thức thật sớm từ tờ mờ sáng để chuẩn bị bửa sáng cho Chu Gia Vĩ. Mặc dù cố hết sức nhưng cô vẫn không thể làm được gì ra hồn. Suốt cả buổi sáng hôm đó Trình Yên Yên loay hoay trong bếp, tay chân vì bỏng mà đỏ rộp cả lên. Cho đến khi Chu Gia Vĩ lạnh lùng bước xuống cầu thang thì Trình Yên Yên cũng vừa chuẩn bị xong bửa sáng. Cô vội bưng đĩa thức ăn ra cho Chu Gia Vĩ, gương mặt lấm tấm, đôi mắt hơi đỏ nhìn Chu Gia Vĩ.
Chu Gia Vĩ khẽ ngồi xuống bàn lạnh lùng nhìn đĩa thức ăn trên bàn, chợt hắn liếc khẽ sang bàn tay đã bỏng đỏ lên của Trình Yên Yên, trái tim hắn dường như nhói lên. Hắn dường như đã không đủ lạnh lùng để có thể ngược đãi cô nữa. Hắn biết chỉ cần bây giờ Trình Yên Yên nói một tiếng rằng hôm ấy cô không hề có chủ ý thì hắn lập tức sẽ tha thứ cho cô. Nhưng Trình Yên Yên vẫn cứ im lặng đứng nhìn Chu Gia Vĩ ăn, đôi lúc khẽ đưa tay quệt nhẹ lên mặt mình.
Chợt tay Chu Gia Vĩ hơi xiết nhẹ, hắn buông đũa rồi chợt lạnh lùng nói, mắt không nhìn Trình Yên Yên.
- Cô ngồi xuống đi.
Trình Yên Yên hơi bất ngờ, cô ấp úng nói:
- Tôi...tôi...
- Ngồi xuống! – Chu Gia Vĩ gằn lại.
Trình Yên Yên hơi sợ vội kéo ghế ngồi xuống, khẽ đưa mắt nhìn Chu Gia Vĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804564/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.