Không khí giữa hai người chìm vào im lặng, im lặng đến não nề. Nhuận Thanh dường như chết lặng hoàn toàn khi nghe câu nói ấy, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một Trình Yên Yên hống hách ngang bướng mà cậu ta từng quen biết lại có thể chịu được nhiều đau đớn đến vậy. Nhuận Thanh khẽ nhìn Trình Yên Yên, hỏi khẽ:
- Cuộc sống của cậu hiện tại thế nào? Nếu như cậu không thấy thoải mái khi ở đó tôi có thể cho cậu ở nhờ nhà tôi...
- Không cần đâu! – Trình Yên Yên nói, đôi mắt nhắm nghiền.
Chợt cô đứng phắt dậy đưa tay cầm lấy chiếc túi xách của mình, nói lạnh một câu rồi bước đi mất:
- Tôi đi trước đây!
Nhuận Thanh im lặng đôi mắt hơi hoen đỏ nhìn theo dáng lưng từng là một dáng người yêu kiều, từng là một cô tiểu thư sống trong nhung lụa bây giờ đã hóa đau khổ đến thế kia.
Ngày trước, ngày mà cậu và Yên Yên vẫn học cùng lớp với nhau, cậu đã thầm thích cái bản tính ương bướng nhưng thực chất lại không hề xấu xa đó. Ngày qua ngày tháng qua tháng khi thời gian đã vùi dập dáng người cậu yêu thương đến thế kia thì cậu mới có cơ hội được gặp trở lại. Nhuận Thanh thừa biết rằng thứ duy nhất mà mình có thể làm cho Trình Yên Yên bây giờ là bên cạnh cô mỗi lúc cô đau khổ, có lẽ chỉ có thể. Cậu thở ra một hơi rồi khẽ đặt một tờ tiền lên bàn bước ra ngoài.
Đình Đình lúc này mới tắt máy quay, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804541/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.