Chu Gia Vĩ vẫn ngồi lặng bên giường bệnh của Trình Yên Yên, đôi mắt đăm đăm đỏ thẫm. Nắng ngã trưa, gió phất phơ đưa cái nóng ấm của buổi trưa nắng gắt vào căn phòng bệnh chìm trong tĩnh lặng và não nề. Thâm tâm hắn đợi chờ một thứ gì đó, đợi một giọng nói yếu ớt khẽ gọi hắn hay một đôi tay mềm chạm nhẹ má hắn. Trong những suy tư hắn vẫn nghĩ liệu nếu Trình Yên Yên tỉnh dậy hắn sẽ đối mặt với cô thế nào? Hắn sẽ vì thế mà bỏ qua tất cả chăng? Không một ai biết và kể cả hắn. Hắn giờ đây có khác gì một kẻ không hồn chỉ có đau đớn mà chẳng thể nghĩ thêm được điều gì nữa.
Chợt điện thoại của hắn reo lên trên bàn. Hắn ngồi im lặng một lát rồi nhấc máy, đáp lạnh:
- Tôi nghe đây!
Bên kia đầu dây một giọng nữ quen thuộc nói giọng gấp gáp có chút nghẹn ngào:
- Con hả Gia Vĩ? Mẹ đây!
Ánh mắt hắn vẫn không biến sắc, hỏi lạnh:
- Chuyện gì?
- Ba con ông ấy...ông ấy...bị tai nạn giao thông...mất rồi! – Giọng nói ấy chợt nức nở lên rồi nghẹn lại.
Gương mặt hắn vẫn vậy, vô cảm, hắn lạnh giọng rồi tắt máy:
- Thế à?
Hắn đặt điện thoại xuống bàn ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía Trình Yên Yên. Có lẽ hắn bây giờ đã không còn chút tình nghĩa nào với con người tệ bạc ấy nữa. Từ bé hắn không cảm nhận được tình thương của gia đình, nên đến nay muốn tìm một chút tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804522/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.