Chu Gia Vĩ hắn nhìn Trình Yên Yên trong ánh mắt như có gì đó đau đớn, xót xa, có gì đó dằn vặt và hối hận. Hắn nhấc chấn lên định bước về phía giường cô nhưng lại thôi, hắn thở ra một hơi rồi xoay gót bước ra ngoài. Ánh mắt băng giá ấy có nét đỏ hiện lên, một chút gì đó ươn ướt làm nhòe đi ánh mắt đó.
Trình Yên Yên vẫn nằm lặng trên giường, nước mắt cô rơi trên khuôn mặt vô cảm, cảm xúc có lẽ đã chết trong ánh mắt đó, đau đớn dường như đã cùng cực đến chẳng thể nức nở nên thành lời. Trong tâm trí cô bây giờ mà nói chẳng còn gì là những đau đớn dằn vặt thấu tâm can, những nước mắt chảy ướt tận trong tim.
Cánh cửa chợt mở ra, Trình Yên Yên vẫn nằm im lặng không buồn ngó đến ai đang bước vào phòng. Nhuận Thanh bước vào, cậu khẽ bước đến bên giường Trình Yên Yên ngồi lặng xuống, nhìn ánh mắt thẫn thờ của cô, hỏi khẽ:
- Cậu khỏe chưa?
Nghe giọng nói ấy, Trình Yên Yên giương đôi mắt đỏ nhìn sang, khẽ chống tay ngồi dậy rồi chợt nức nở nói:
- Nhuận Thanh...đứa bé...đứa bé...
Tiếng nức nở của cô càng ngày càng lớn lấn át cả tiếng nói của cô. Nhuận Thanh chỉ im lặng, khẽ đưa tay đặt nhẹ lên vai cô.
Chu Gia Vĩ hắn đứng bên ngoài, hắn nghe tất cả thấy tất cả. Hắn chỉ im lặng lắng nghe trái tim mình, có chút gì đó đau đớn nhói lên trong tim hắn, đôi mắt hắn nhắm nghiền hai tay xiết nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804521/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.