Hắn phóng vội trên đường lách qua mọi dòng xe, đâu đó trong trái tim hắn nhói lên một cảm giác lo lắng đến lạ. Một cảm giác như sắp mất đi một cái gì đó rất quan trọng, một cái gì đó có thể coi là cả cuộc đời của hắn. Đôi mắt hắn đỏ lên lo lắng một cảm giác bồn chồn đến lạ, hắn như muốn phóng chiếc xe chạy hết tốc lực để đến được bệnh viện càng nhanh càng tốt. Ông trời phụ lòng hắn, thời gian đương như trôi chậm lại và đoạn đường từ nhà hắn đến bệnh viện bỗng hóa xa đến lạ thường.
Lát sau, chiếc xe thắng gấp lại trước cổng bệnh viện. Hắn bước vội xuống xe chạy vào trong vẻ mặt lo lắng và hớt hải. Hắn thấy người ta đột nhiên chen chúc nhau trước cổng lớn bệnh viện, ai nấy ngước mắt lên cao chỉ trỏ rồi nói to nhỏ với nhau điều gì đó. Chu Gia Vĩ hắn ngước mắt lên, một dáng người quen thuộc đứng trên lan can sân thường bệnh viện cao vút, cả người dường như buông lỏng.
Ánh mắt hắn thẫn thờ, dường như chết lặng đi bởi dáng người đó. Nước mắt trên khóe mắt hắn rơi ra không ngớt, hắn xô mạnh đám người trước mặt ra mặc kệ tất cả chạy về phía trước. Hắn chạy vội lên tầng thượng ánh mắt là một nỗi lo lắng đến tột cùng, nước mắt chảy dài trên ánh mắt vô cảm ấy.
Hắn bước lên tầng thượng, ánh mắt cứng đờ nhìn Trình Yên Yên đang đứng đau đớn trên lan can. Nhuận Thanh đôi mắt đỏ hoen ướt chợt nhào đến nắm lấy cổ áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804520/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.