Trình Yên Yên đứng lặng nghe gió thổi qua người mình, đứng lặng nghe trái tim mình rỉ máu. Cô khẽ nhìn Chu Gia Vĩ, hỏi nhẹ giọng đau đớn:
- Chu Gia Vĩ, em hỏi anh một lần cuối cùng anh...còn yêu em không?
Chu Gia Vĩ hắn đứng lặng người, đôi mắt hắn thẫn thờ và cứng đờ đi, môi hắn run run như muốn thốt ra lời gì đó rồi lại im bặt. Hắn hoàn toàn không thể điều khiển bản thân, hắn để những hận thù và ghen tức chèn ép con người hắn. Hắn đã chần chừ, chần chừ một tiếng yêu một đã hằn sâu trong trái tim nhưng đã bị hận thù lấp mờ. Có lẽ hắn đã quá lạc lầm nên cũng chẳng thể phủi sạch lớp bụi ấy để cái tình yêu tha thiết nằm sâu trong trái tim ấy có thể thoát ra ngoài.
Trình Yên Yên nhìn hắn đôi mắt hoen ướt, cô khẽ cười đau đớn rồi quay sang nhìn Nhuận Thanh, nói khẽ:
- Nhuận Thanh, cảm ơn cậu đã từng làm bạn với tôi, cảm ơn cậu đã tin tưởng và an ủi, giúp đỡ tôi trong mọi hoàn cảnh. Tôi biết...cậu có tình cảm với tôi, biết từ lâu rồi. Thế nhưng Nhuận Thanh, tôi xin lỗi, tôi sống được đến ngày hôm nay là vì tình yêu này và tôi đau đớn cho đến hôm nay cũng là vì tình yêu này — Trình Yên Yên nhắm nghiền mắt lại đẩy dòng nước mắt đang trào ra trên khóe mắt rồi nói tiếp — Cho đến cuối cùng thì trái tim tôi cũng chỉ mãi khắc một hình bóng cậu hiểu đúng không? Xin lỗi cậu!
Trình Yên Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804519/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.