Trong căn phòng cấp cứu, các y bác sĩ hối hả nhau tìm mọi cách cứu sống Trình Yên Yên trong vô vọng. Chu Gia Vĩ hắn đứng thẫn thờ bên ngoài hai tay run run đôi mắt hoen đỏ, hắn vẫn chưa thể chấp nhận được những gì hắn vừa nghe thấy. Nhuận thanh nhìn hắn, hai tay xiết chặt rồi lại thôi, cậu cho điện thoại vào túi, nói rồi bỏ đi mất:
- Anh chờ kết quả mà anh gây ra đi! Tôi sẽ quay lại sau!
Chu Gia Vĩ hắn ngồi quỵ xuống ghế, đôi mắt cứng đờ, đỏ thẫm, nhưng những giọt nước mắt ấy giờ đây đã quá muộn màng. Lát sau, một người bác sĩ bước ra, nhìn Chu Gia Vĩ khẽ lắc đầu nhẹ rồi bảo khẽ:
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu cô ấy, nhưng phần đầu của cô ấy tổn thương quá nặng. Rất có thể...cô ấy sẽ mãi mãi trong trạng thái hôn mê và sống người thực vật cả đời, tuy nhiên nếu có kì tích xảy ra và cô ấy tỉnh lại thì việc mất trí nhớ cũng không thể tránh khỏi. Cậu có thể vào thăm cô ấy rồi!
Chu Gia Vĩ hắn ngồi cứng đờ, hai tay buông lỏng, ánh mắt thẫn thờ ướt đẫm. Tất cả đều chỉ do hắn, nhưng cũng không phải do hắn, lỗi ở hắn vì đã không thể bình tĩnh để nghe cô giải thích, lỗi không phải ở hắn vì những đau đớn trong cuộc tình ấy có lẽ đã quá nhiều đến chẳng thể cứu vãn. Những đau đớn dằn vặt trong trái tim hắn, hắn không đủ băng lạnh để bước vào mà nhìn Trình Yên Yên đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804517/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.