Trình Yên Yên vẫn nằm bất tỉnh trên giường bệnh, toàn thân là những vết thương chi chít máu vẫn chưa thôi ứa ra. Cuộc sống này đối với cô có lẽ đã quá độc ác, chỉ một thân hồng sao chịu lắm những tổn thương?
Chu Gia Vĩ ngồi lặng bên cạnh giường bệnh của cô, gương mặt hắn đau đớn đưa hay tay lên thái dương mình. Hắn như vậy là đang tin tưởng cô sao? Không, chính hắn cũng không biết hắn tin cô hay không, chỉ biết rằng hắn hoàn toàn không muốn hành hạ cô như vậy. Trong tâm trí rối bời của hắn bị dày vò với những tiếng hét đau đớn của Trình Yên Yên, đôi lúc trong tận sâu thâm tâm hắn bỗng vang tiếng nói yếu ớt của Trình Yên Yên "Đừng...đừng mà...Gia Vĩ!". Trái tim hắn nhói lên từng nhịp thổn thức, hắn và không một ai hiểu được tâm trạng hắn hiện tại. Có gì đó rối bời, có gì đó đau đớn, xót xa, có gì đó như hối hận và sợ hãi, hắn ôm chặt đầu mình nét mặt đau đớn.
Nhuận Thanh đã bỏ về từ bao giờ. Cậu biết nhiệm vụ của mình tới đây thôi, cậu biết rằng người mà Trình Yên Yên muốn nhìn thấy khi tỉnh dậy chỉ có Chu Gia Vĩ. Tình yêu đôi lúc thầm lặng và mòn mỏi, không có lý do nên không có hồi kết. Có một kẻ yêu một kẻ thầm lặng và yên ắng, lại có một kẻ đánh đổi cả mạng sống để yêu. Đời chỉ vì có hai chữ tình yêu mà nhiều đau đớn, đời cũng chỉ vì có hai chữ tình yêu mà có chút nụ cười. Vui là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804525/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.