Trời tờ mờ sáng, Trình Yên Yên ngồi lặng trong góc phòng cố nghĩ cách để có thể thoát ra khỏi căn nhà này. Cả đêm cô đã không ngủ chỉ để cố mở khóa cửa, và nghĩ cách để thoát khỏi đây.
Bên ngoài chợt có tiếng người mở cửa Trình Yên Yên vội đứng dậy chỉ chực chờ cánh cửa mở ra. Chu Gia Vĩ hắn bước vào trên tay cầm một bát thức ăn khẽ đặt nhẹ lên bàn, bảo khẽ:
- Em ăn chút gì đi!
Hắn nói rồi ngồi xuống khuấy đều bát cháo lên, thổi nhẹ làn hơi cho bớt nóng. Mọi cử chỉ của hắn đều rất nhẹ nhàng, dịu dàng như cố để cho cô có một thiện cảm gì với hắn để rồi sẽ không muốn trốn khỏi đây nữa. Trình Yên Yên chỉ đứng im lặng, nhìn từng cử chỉ của hắn, có một thứ cảm xúc lại lần nữa trào dâng tận sâu tâm trí một cách kì lạ rồi lại thôi, cô lạnh giọng bảo:
- Thả tôi ra!
Chu Gia Vĩ hắn vẫn cố ngồi khuấy cháo như một sự cố chấp im lặng, hắn đứng khẽ dậy bưng bát cháo đến gần cô, nhẹ giọng bảo:
- Hãy để tôi chăm sóc cho em! Nào, ngồi xuống ăn đi!
Trình Yên Yên cố kìm thứ cảm xúc vô định trong lòng mình mặc dù cô không biết rốt cuộc thứ cảm xúc ấy là gì. Nhìn những hành động mặc kệ lời nói của mình một cách cố chấp của Chu Gia Vĩ, Trình Yên Yên giơ tay hất mạnh bát cháo xuống sàn, hét:
- Tôi đã nói thả tôi ra! Tôi không muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804512/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.