Trình Yên Yên nhìn bát cháo trên bàn khẽ đưa tay múc một muỗng đưa lên miệng. Trong lòng cô giờ đây là một mớ cảm xúc rối bời, cô không biết mình đang nghĩ gì và rốt cuộc mình cần gì, cô chỉ biết có một thứ cảm giác hối hận, xót xa gì đó cứ nhói lên trong cô kể từ khi cô nhìn thấy giọt nước mắt của Chu Gia Vĩ. Có lẽ đó là thứ gọi là tình yêu, một thứ tình yêu sâu đậm đến tột cùng nhưng lại bị phủ mờ.
Trình Yên Yên vẫn ngồi lặng trong phòng, không buồn bỏ trốn, cô biết mình không thể trốn thoát khỏi căn nhà này, cô cũng không biết Chu Gia Vĩ hắn bắt cô để làm gì, có phải là để thỏa cái ham muốn điên rồ của hắn? Tại sao Nhuận Thanh lại không báo công an đến cứu cô khỏi hắn ta? Trong đầu Trình Yên Yên hiện lên không biết bao nhiêu là suy nghĩ, những thắc mắc cùng sự rối bời của cảm xúc.
Trình Yên Yên khẽ đứng dậy, cô muốn tìm Chu Gia Vĩ để đòi lại điện thoại của mình mà liên hệ với Nhuận Thanh. Trình Yên Yên bước chậm ra khỏi cửa từng bước chân sợ sệt, cô men theo hướng ngang phòng mình mà bước. Một lần nữa cô lại cảm thấy nơi này rất quen thuộc, dường như có một khoảng thời gian rất đẹp, rất quan trọng với cô đã diễn ra ở đây nhưng cô lại không thể nhớ được những kí ức đó. Trình Yên Yên cố trấn tĩnh mình lại, rằng đó chỉ là một ảo giác của tâm trí, rằng là do cô bất ngờ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804511/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.