Trình Yên Yên cố vùng tay đẩy mạnh hắn ra, nhưng dù cố đến đâu cô cũng không thể chống cự được hắn. Trình Yên Yên vừa cố né tránh môi mình khỏi môi hắn vừa, đánh mạnh tay lưng hắn. Lát sau, Chu Gia Vĩ hắn hơi thả nhẹ môi mình, ngay lập tức Trình Yên Yên đẩy mạnh hắn ra, ánh mắt tức giận và căm ghét cô tát mạnh vào mặt hắn, hét:
- Tên bệnh hoạn!
Chu Gia Vĩ hắn như chết lặng, tay hắn sờ nhẹ lên bên má vừa bị cô tát của mình đôi mắt đỏ hoen đau khổ mà ướt đẫm. Cái tiếng "Bệnh hoạn" ấy nó đâm sâu vào tim hắn, sâu đến chẳng thể rút ra, trái tim hắn dường như chẳng còn rỉ máu nữa mà đổ ra từng dòng, có một thứ đau đớn tột cùng mà vô định trào dâng trong lòng hắn, nước mắt hắn chảy ra trên gương mặt đau đớn. Hắn cứ đứng như thế, đứng mãi, cả người hắn dường như tê liệt và chẳng thể động cựa, cả một đời hắn chưa bao giờ từng có ai dám hét thẳng vào mặt hắn mà nói "Tên bệnh hoạn", cho đến hôm nay người đầu tiên dám làm việc đó lại chính là người mà hắn yêu nhất, quan trọng với hắn nhất. Hắn vẫn đứng lặng ánh mắt chết cứng đi, nếu là một người khác thì có lẽ đến phút ấy người đó đã nằm lăn ra đất máu loang khắp cơ thể. Hắn không thể trách cô, bởi tất cả cũng chỉ là do hắn mà ra, chính hắn cũng biết những gì xảy ra hôm nay đều là hắn tự chuốc lấy, tự hắn gây nên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804510/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.