Trình Yên Yên nằm vật vã trên giường ánh mắt đau đớn mà khó xử trước những việc đang xảy ra. Cô khẽ ngồi dậy, mặc kệ những cảm xúc mơ hồ kì lạ trong tâm trí mình cô vẫn muốn thoát khỏi đây. Trình Yên Yên cầm điện thoại trên tay, khẽ bấm số gọi Nhuận Thanh, phải một lát sau Nhuận Thanh mới trả lời cuộc gọi của cô:
- Tôi nghe đây!
Trình Yên Yên hỏi giọng trách móc:
- Tại sao cậu không đến cứu tôi?
Nhuận Thanh im lặng hẳn đi, cậu không biết nên nói gì để Trình Yên Yên hiểu rằng cậu thật sự không thể làm được gì cả. Lát sau, cậu khẽ hỏi:
- Anh ta có làm gì quá đáng với cậu không?
Trình Yên Yên im lặng một hồi như lục lại trong kí ức rồi nói:
- Cậu ta...không làm gì cả!
Trình Yên Yên không nói ra việc Chu Gia Vĩ đã ghì chặt môi mình mà hôn ngấu nghiến vì cô không biết nên nói nó thế nào để không ngại cả. Chợt Trình Yên Yên nghe tiếng bước chân của Chu Gia Vĩ bên ngoài, cô nói vội:
- Nhuận Thanh! Đến cứu tôi! Nhớ đấy!
Trình Yên Yên nói rồi tắt máy ngay, cô sợ Chu Gia Vĩ hắn lại sẽ nổi giận mà khóa cửa phòng nhốt cô lại. Nhưng Chu Gia Vĩ hắn đã không nghe thấy hoặc giả vờ không nghe thấy, tiếng bước chân hắn nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn, có lẽ hắn đi xuống lầu.
Chu Gia Vĩ hắn bước từng bước thẫn thờ xuống nhà trong đôi mắt ấy là một nỗi đau đớn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804509/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.