Nhuận Thanh xoay người lại nhìn nữ y tá bằng ánh mắt kì lạ, nói:
- Không phải chúng tôi đã đến rồi sao?
Vị bác sĩ nhìn hai người, dường như nghi hoặc gì đó, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vậy ra... hai người là người nhà của cậu Chu à?
- Đúng vậy!
- Vậy thì hai người phải đi theo cô ấy, đây là một bệnh nhân khác. Cậu Chu đã được chuyển sang phòng khác rồi!
Như bắt được hi vọng, Nhuận Thanh quay sang lay vội Trình Yên Yên nét mặt có phần phấn khích:
- Yên Yên! Đây không phải Chu Gia Vĩ!
Trình Yên Yên giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Nhuận Thanh như để chắc chắn lại một lần nữa những gì mình vừa nghe được rồi vội chống tay ngồi dậy. Trên đôi mắt ấy như vừa tìm được lại mặt trời sau một kỳ mưa dầm, như tìm thấy được một tia sáng le lói trong hang động tối tăm. Cô đưa tay mình cầm lấy vai Nhuận Thanh, khẽ lay:
- Anh ấy ở đâu? Nhuận Thanh!
Nữ y tá bên kia từ từ nước đến nhìn cô, nói khẽ:
- Cô đi theo tôi này!
Không một chút ngần ngại, Trình Yên Yên bước vội theo người y tá. Mỗi bước chân của cô hiện tại là một hi vọng lớn lao. Trong đôi mắt hoen đỏ ấy vẫn chỉ trông ngóng được nhìn thấy dáng hình quen thuộc ngày nào.
Nhuận Thanh đứng im lặng một lát rồi chậm bước theo Trình Yên Yên. Cậu không hiểu tại sao khi nghe tin kẻ nằm đó không phải Chu Gia Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804493/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.