Trình Yên Yên bừng tỉnh khi nghe tiếng của một nữ y tá đang lay gọi mình. Cô lim dim mở mắt ngước nhìn người y tá. Cô gái kia khẽ nói:
- Cậu ấy còn đang bị thương, cô không nên làm vậy đâu!
Trình Yên Yên hơi khẽ nhổm người dậy đưa tay dụi mắt, đôi mắt ấy đã sưng bụp lên vì khóc quá nhiều.
Cô đứng dậy bước lùi ra phía sau cho nữ y tá chăm sóc vết thương cho Chu Gia Vĩ, hơi choáng người vì kiệt sức.
Nhuận Thanh bên ngoài khẽ bước vào trong ánh mắt lo lắng đỡ lấy Trình Yên Yên, nói:
- Cậu ổn không? Tôi đưa cậu về nghỉ một lát!
- Không, tôi muốn ở đây!
Trình Yên Yên nói rồi khẽ đưa tay gỡ nhẹ tay Nhuận Thanh ra.
Ánh mắt Nhuận Thanh đỏ dần, tức giận và có chút gì đó đau đớn, cậu đưa tay cầm chặt lấy tay cô, nói giọng tức giận:
- Sao cậu cố chấp quá vậy hả? Cậu ta hành hạ câu bao nhiêu đến bây giờ cậu vẫn bán mạng ở bên cạnh câu ta? Nhanh, theo tôi về nghĩ ngơi!
Nhuận Thanh nói rồi nắm chặt tay Trình Yên Yên hơn, kéo mạnh cô ra ngoài. Trình Yên Yên trên mắt đầy nước mắt cố tháo tay mình ra khỏi tay Nhuận Thanh nhưng lại không đủ sức. Trình Yên Yên vừa cố gắng níu chân mình lại vừa nói:
- Cậu làm gì vậy hả? Buông tôi ra! Anh ấy là tất cả với tôi cậu không hiểu đâu!
Nhuận Thanh chợt dưng lại, quay sang nhìn cô đôi mắt đã ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804491/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.