Nhuận Thanh láy xe đến bệnh viện, ánh mắt xa xăm và suy tư. Từ trước đến giờ tình yêu ấy vẫn vậy, chưa bao giờ được đáp trả, thế nhưng đến nay không hiểu sao cậu lại thấy trái tim mình đau đến vậy. Đôi mắt cậu hoen ướt, trái tim ấy bị dằn vặt bởi một tình yêu hiến dâng và thầm lặng. Ai nói cứ hiến dâng là không thấy đau, không thấy buồn, nỗi buồn ấy vẫn dạt dào như một tình yêu chiếm hữu chỉ là bị chèn ép trong đáy trái tim mà thôi.
Ngoài trời kéo mây, không gian đường phố trở nên mù mịch, mọi thứ trở nên bế tắc như chính tình yêu của cậu vậy. Rồi sau này khi Chu Gia Vĩ hắn tỉnh lại, cậu sẽ lại trở thành một con người dư thừa trong cuộc tình ấy, mọi hiến dâng rồi sẽ lại trở thành vô nghĩa như chưa từng có.
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Nhuận Thanh chậm bước vào trong, đôi mắt đầy những đau đớn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cậu vẫn chưa bao giờ có ý định làm hại đến Chu Gia Vĩ.
...
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh đến đau lòng người. Chu Gia Vĩ hắn vẫn nằm bất tỉnh trên giường, những vết thương chi chít đã được nữ y tá thay băng lại.
Nhuận Thanh khẽ ngồi lặng xuống giường, đưa mắt nhìn Chu Gia Vĩ cười đau đớn. Hắn ta nằm bất tỉnh đấy vẫn có người hắn yêu trong ngóng và chờ mong hắn tỉnh lại, nhưng nếu một ngày cậu nằm bất tỉnh như thế thì người cậu yêu vẫn sẽ hạnh phúc bên người cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804489/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.