Sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng Trình Yên Yên đã nhấc máy gọi cho Nhuận Thanh. Lát sau mới có tiếng Nhuận Thanh trả lời:
- Tôi nghe đây!
- Cậu đến đón tôi đến đó đi!
Nhuận Thanh im lặng một lát rồi nói:
- Được rồi, tôi sẽ đến ngay!
Nhuận Thanh nói rồi tắt máy ngay. Cậu không muốn hỏi thêm gì nữa, vì cho dù có thế nào cậu cũng không thể ngăn cản được Trình Yên Yên.
Nhuận Thanh khẽ đứng dậy, ánh mắt hơi buồn bước ra ngoài.
Bên ngoài mặt trời vẫn chưa lên cao, ánh sáng còn đượm sắc vàng rọi lên cây cỏ. Nếu Trình Yên Yên đã gấp gáp đến bệnh viện với Chu Gia Vĩ đến vậy thì liệu cậu ngăn cản có được gì?
Cậu phóng xe trên đường đôi mắt mang đầy những suy tư. Đôi lúc cậu cũng ước có một người để chia sẻ hết tất cả, thế nhưng người cậu muốn chia sẻ lại đi chia sẻ với một người khác. Những suy tư ấy vì thế mà bị chôn vùi trong tim, sinh ra và chết đi trong tại trái tim ấy, chẳng có một ai để giải bày.
Vừa chạy đến cổng nhà mình Nhuận Thanh đã thấy Trình Yên Yên đứng đợi ở cửa.
Chỉ mong đến đấy, Trình Yên Yên bước vội lên xe, hối thúc:
- Đi thôi Nhuận Thanh!
Nhuận Thanh chỉ khẽ lái xe chạy đi mà im lặng không nói gì. Trái tim cậu chợt nhói lên khi thấy những hành động lo lắng ấy của Trình Yên Yên. Chẳng lẽ cậu đã không chấp nhận hiến dâng nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804488/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.