Trình Yên Yên như chết lặng, ánh mắt cứng đờ đi, cảm xúc trong cô đông cứng lại và cả người run rẩy như gặp gió. Nước mắt cô rơi trên khuôn mặt băng giá. Cô hơi khẽ bước lùi về sau, lắc liên tục gương mặt đau đớn. Cô không thể tin được vào những gì mình vừa nghe thấy, Tình Yên Yên đưa hai tay lên thái dương mình bóp mạnh như có mang tất cả tả về thực tại. Cô giá tất cả những gì mình vừa nghe thấy là một giấc mơ, một giấc mơ không hơn không kém và Chu Gia Vĩ vẫn đang còn ở nhà chờ cô trở về.
Nhuận Thanh đưa tay đỡ lấy cô, ánh mắt hơi đỏ. Cậu biết Trình Yên Yên sẽ không thể chịu được cú sốc này, cô sẽ phải chịu dày vò trong một thời gian rất dài, thế nhưng tất cả những gì mà cậu có thể làm chỉ là im lặng đứng bên cạnh cô, vỗ về cô một cách thầm lặng.
Trình Yên Yên chợt khóc lên nức nở chạy vào trong căn phòng cấp cứu. Nhuận Thanh chỉ còn biết chạy theo cô.
Bên trong, trên chiếc giường bệnh dáng một người đã được trùm kín từ đầu đến chân nằm bất động. Có lẽ người bác sĩ kia để cho người nhà vào thăm nên vẫn chưa đưa vào nhà xác.
Trình Yên Yên quỳ xuống bên cạnh dáng người ấy, nước mắt chảy ra không ngừng, cô đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay đã cứng đờ và đầy vết thương, cổ họng cô nghẹn cứng lại như chằng thể thốt thành lời. Chợt cô quay sang Nhuận Thanh, nói khẽ:
- Cậu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804496/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.