🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mẹ Khâm không chút gánh nặng nào tiếp tục răn dạy con dâu: "Sau này có chuyện gì cũng đừng để trong lòng biết không. Con không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho đứa nhỏ."

Bà sợ nói không rõ không khéo một ngày nào đó bà lại mất cả con dâu lẫn cháu nội lần nữa.

Trịnh Nhạc Nhiên đỏ mắt, mím môi không nói nhưng lại gật đầu thật mạnh.

Mẹ Khâm nhói lòng, nhưng sợ cô khóc nên lại lái sang chuyện khác: "Thế mà mẹ có cháu rồi đấy."

(4)

"Lần này về mẹ sẽ khoe cho tất cả mọi người đều biết mẹ sắp có cháu! Cho tất cả đều lác mắt luôn." 4°

Bà vừa nói vừa cười một cách đắc ý.

Trịnh Nhạc Nhiên đều bị bà chọc cười theo.

Vốn dĩ cô đã rất mong ngóng đứa nhỏ ra đời, bây giờ lại càng mong hơn. Còn có người cùng cô chờ đợi, vô cùng trông đợi sự ra đời của nó, thật tốt.

Cuối cùng dưới sự dụ dỗ lừa gạt của mẹ Khâm, Trịnh Nhạc Nhiên đồng ý cùng bà trở về.

"Con gái, về Khâm gia ở với ba mẹ, bên đó có nhiều người có thể lo cho con."

"Mẹ!"

Khâm Minh vừa nghe liền xù lông.

"Con im đi!"



Mẹ Khâm không thèm bận tâm mong muốn của anh, nạt anh một cái, sau đó quay sang cười niềm nở nhìn con dâu: "Nha con."

Trịnh Nhạc Nhiên nhìn người đàn ông đàn ủ rủ như lá chuối bị héo, rồi lại không dám nhìn mẹ Khâm mà nhỏ giọng nói: "Con muốn về nhà."

Nhà ở đây đương nhiên là ngôi nhà của bọn họ, đó đã thành nhà của cô, cô đã từng vì nó mà nhẫn nhịn chịu đựng, rồi lại luyến tiếc mà buông tay.

Cô biết ý tốt của mẹ Khâm, nhưng có những chuyện không thể trốn tránh được, rồi đó vẫn là nơi cô sẽ dừng chân cả đời. Cô chỉ đành áy náy từ chối ý tốt của bà.

Bởi vì cô cúi đầu cho nên không thấy mẹ Khâm trừng thằng con muốn rớt con mắt.

Còn Khâm Minh vui muốn chết lại không dám thể hiện.

Cuối cùng Trịnh Nhạc Nhiên vẫn theo người đàn ông về nhà của họ.

Bác Lưu đã chuẩn bị một chậu than đế chào đón cô, nói là để xua điềm xui, cái gì xấu, không tốt lành để cho lửa đốt cháy hết, sau đó người một nhà lại hòa thuận vui vẻ cả đời không cãi nhau.

"Sau khi biết mợ chủ có thai ông chủ đã đưa người tới cải tạo lại mọi ngỏ ngách, tránh cho mợ chủ không cẩn thận làm bị thương mình. Sàn nhà lớt thảm, nhà tắm cũng lớt thảm chống trượt, còn đổi lại rèn cửa cho trông sáng sủa hơn."

Quả thật cả căn nhà thiên về tông lạnh của họ đã thay đối hết rồi nhưng Khâm Minh chưa từng nói một tiếng không thích.

Anh săn sóc đưa vợ lên phòng, an bài cô trên giường rồi ngồi ngốc bên giường như tượng thần.

"..."

Không khí trong phòng nhất thời trở nên gượng gạo.

Mặc dù cái đêm đầu tiên ở bệnh viện, trước khi mẹ Khâm đến họ cũng đã ở bên nhau, chẳng hiểu sao sau khi mẹ



Khâm đến lại trở nên lúng túng mỗi khi nhìn nhau.

Bởi vì mang thai, Trịnh Nhạc Nhiên trở nên nhạy cảm hơn, tính tình cũng mềm mại ra, đâm ra lại trở nên rụt rè.

Tình huống này khiến cô rất bồn chồn, muốn nói gì nhưng lại không biết phải nói gì.

Cũng may lần này Khâm Minh biết khôn ra, chịu quan sát nhiều hơn. Thấy đôi tay cô xoắn lại, cả người mất tự nhiên, anh mở lời: "Anh với... Không có gì cả."

"..Em biết."

Cái này anh đã nói rồi mà, đêm đó ở bệnh viện họ đã nói hết những gì nên nói rồi. Mặc dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn nói: "Em không có giận anh."

"Anh... Ôm em được không."

"...Được."

Sau khi cô đồng ý người đàn ông liền leo lên giường, ôm cô như cái đêm đầu tiên ở bệnh viện.

"Vợ, xin lỗi... Em đừng đi nữa..."

Đêm đó ở trong căn phòng của họ, nửa đêm lúc Trịnh Nhạc Nhiên mơ màng ngủ, cô nghe thấy tiếng người đàn ông rầm rì bên tai những lời đứt quãng nghe không rõ. Cô muốn trả lời rồi lại quá buồn ngủ mà thiếp đi trong vòng tay người đàn ông như trước đây.

Từ trận biến cố đó Khâm Minh không còn đi làm sớm về trễ nữa. Sau hai tuần không động đến công việc, Khâm Minh vô cùng có quy luật, sáng đi làm trưa về ăn cơm với vợ rồi lại đi làm, chiều đúng giờ về ăn tối với vợ.

Tối trước khi đi ngủ anh còn hỏi cô hôm nay có muốn nói gì với anh không, chỉ vì sợ cô lẩn quẩn trong lòng. Sau chuyện này anh đã ngộ ra một chân lý, rằng nếu lúc trước anh chịu tâm lý chút, có lẽ vợ anh sẽ không nghĩ quẩn trong lòng. Lúc đó cô ấy đã có thai rồi, không phải nói người mang thai cảm xúc rất dễ chập chừng, nghĩ ngợi lung tung ư, Khâm Minh quy kết hết tất thảy vào đó. Một lần sai lầm anh sẽ không để nó diễn ra lần thứ hai.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của anh, Trịnh Nhạc Nhiên đúng ngày đúng giờ béo lên, khỏe mạnh vui vẻ đến ngày sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.