🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bên tai anh vẫn nghe cô bé kia hoan hỉ đáp khi nhận được kẹo: "Là cô Trịnh ạ! Cô giáo dạy chữ cho chúng cháu a!"

Ánh mắt anh một khắc không rời thân ảnh người con gái cũng đang ngẩn ngơ khi thấy anh, trong lòng bất giác nghĩ, thì ra cô ở đây dạy học cho đám trẻ.

Hình như cô từng nói cô tốt nghiệp sư phạm. Cô cũng từng tự học ngôn ngữ khiếm thị, cũng có học từ anh. Cô có thể dạy cho những đứa trẻ giống anh ngày trước, rồi nhìn chúng cô có nhớ tới anh không? Trong khoảng thời gian này cô có nhớ đến anh không? Chắc có là đi.

Lần này anh tới tìm cô về, cũng như đã chứng minh anh không hề chê cô cái gì cũng không có, cô sẽ theo anh về chữ.

Rất nhiều câu hỏi lung tung nhảy nhót trong đầu anh, anh lại có hơi trùng bước không dám đến gần người con gái kia.

Tuy rằng cô nói anh không có lỗi.

Có lẽ, lỗi lớn nhất của anh là đã vô tâm với cô. (4°

Đáng lẽ anh so với mẹ anh phải càng hiểu vợ anh là người nhạy cảm thế nào. Anh mãi lo hưởng thụ trong tình yêu và hạnh phúc, không biết vợ anh đã khó khăn thế nào để cố gắng duy trì tất cả.

"Vợ."

Anh mấp máy môi, cuối cùng cũng thốt lên thành lời.

Cũng có can đảm bước về phía cô.

Trịnh Nhạc Nhiên đứng chôn chân tại chỗ, cả người như bị đông đá. Cô chỉ biết ngơ ngác nhìn người đàn ông cứ ngỡ như cả đời sẽ không còn nhìn thấy nữa, vậy mà phát hiện bản thân nhớ anh vô cùng, rồi cũng bất giác sinh ra giận dỗi.

Nước mắt cô rơi lả tả, khàn giọng chất vấn: "Sao anh còn tìm em?"

"Anh..."

Khâm Minh bất giác trở nên bối rối khi nhìn thấy nước mắt của người con gái.

"Em... Em đã quyết tâm cỡ nào... Hức... Mới mới..."



Nhìn cô nức nở đến mức thở không ra hơi, nói cũng không nói được hoàn chỉnh, Khâm Minh không nhịn được nữa vươn tay ôm thân hình đơn bạc của cô vào lòng.

"Oa!!!"

Trịnh Nhạc Nhiên rốt cuộc không kiềm được nữa ôm chặt lấy anh khóc lớn lên. (13"

Khâm Minh nghe mà đau đến tận tâm can.

"Có chuyện gì vậy ạ? Sao cô Trịnh lại khóc ạ?"

Âm thanh non nớt nhu mềm của Đan Đan cuối cùng cũng đánh thức được mấy người lớn trong viện.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, sau đó vẫn là viện trưởng đứng ra lo lắng nói với Khâm Minh: "Cậu này, Nhạc Nhiên đang mang thai, cậu dỗ cô ấy nín đi. Dạo trước tâm tình cô ấy u uất, xém chút là sảy thai rồi, khó khăn lắm mới tốt lên được, không thể lại tiếp tục được đâu."

"Người mang thai rất dễ xúc động, có gì bình tĩnh nói."

Khâm Minh nghe xong cả người ngây ngẩn. C°

Vợ anh có thai... Còn không có cảm giác an toàn... Anh thật là một người chồng không ra gì.

"Vợ... Em đừng khóc... Đừng khóc."

Khâm Minh thật muốn tát cho mình một cái, lại không thể không luống cuống tay chân dỗ cô vợ đang khóc như một đứa trẻ bị ấm ức quá lâu.

"Anh cho em đánh, em mắng được không?"

"Ngoan, đừng khóc, tim anh nát hết rồi." (2)

Nhưng mặc anh dỗ cỡ nào, người con gái như đã tích tụ ấm ức rất lâu kia vẫn khóc, cuối cùng là khóc ngất đi trong lòng anh.

Cả đám người lập tức cuống cuồng đưa cô đến bệnh viện.

Sau khi bác sĩ khám xong thì cười nói: "Không có vấn để gì đâu, khóc được cũng tốt, khóc hết u uất trong lòng ra có khi lại hay. Nhưng mà lần sau không thể thế nữa."



Lúc này khuôn mặt tái mét của Khâm Minh mới có lại chút huyết sắc.

Anh ngồi bên giường nắm tay người con gái bởi vì khóc mà dáng vẻ trở nên càng thêm yếu ớt, đau lòng muốn chết, chỉ hận không khiến thời gian quay ngược.

Nhưng thời gian không thể quay ngược, nếu người con gái xảy ra chuyện cả đời anh sẽ không tha thứ cho mình.

Khi mẹ Khâm biết chuyện, ngàn dặm xa xôi chạy tới vào ngày hôm sau không nói hai lời đá thằng con trai ra khỏi phòng bệnh không thương tiếc.

Xử lý thằng con trai xong mẹ Khâm quay đầu, nhìn thấy con dâu bà đang cúi đầu đầy hổ thẹn không dám nhìn mình, bà thở dài, ngồi bên giường nhỏ nhẹ nói: "Không cần áy náy với mẹ. Bất kể xảy ra chuyện gì con vẫn là con dâu mẹ tìm về, mẹ chưa cho phép ai cũng không thể tước đoạt thân phận con dâu mẹ của con đâu." C°

Trịnh Nhạc Nhiên đỏ mắt, lí nhí nói: "Mẹ, xin lỗi."

"Không cần xin lỗi."

Mẹ Khâm muốn ôm cô vào lòng dỗ dành lại sợ cô xúc động khóc nữa nên vội đổi chủ đề: "Nào, con nói cho mẹ biết cháu của mẹ lớn bao nhiêu rồi nào?"

Quả nhiên sự chú ý của Trịnh Nhạc Nhiên liền bị dời đi, hơi hé miệng cười ngây ngô nói như hiến vật quý: "Gần bốn tháng rồi ạ."

"Nhưng vẫn nhỏ lắm. Lúc đầu như hạt đậu nành thôi ạ. Nên con gọi bé là Đậu Nành."

"Đậu Nành à, nghe cưng phết."

Mẹ Khâm cũng cười, như phật Di Lặc.

Bà thế mà có cháu rồi này, quá tốt quá tốt rồi!

Có mà nên nói bà vẫn phải nói.

Bà nắm tay Trịnh Nhạc Nhiên, trịnh trọng nói: "Con à, làm phụ nữ phải biết tự thương mình biết không, đừng có suốt ngày chăm chăm vào thằng đàn ông vô tích sự."

Thằng đàn ông vô tích sự bị nhốt ngoài cửa: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.