Bên tai anh vẫn nghe cô bé kia hoan hỉ đáp khi nhận được kẹo: "Là cô Trịnh ạ! Cô giáo dạy chữ cho chúng cháu a!" 
Ánh mắt anh một khắc không rời thân ảnh người con gái cũng đang ngẩn ngơ khi thấy anh, trong lòng bất giác nghĩ, thì ra cô ở đây dạy học cho đám trẻ. 
Hình như cô từng nói cô tốt nghiệp sư phạm. Cô cũng từng tự học ngôn ngữ khiếm thị, cũng có học từ anh. Cô có thể dạy cho những đứa trẻ giống anh ngày trước, rồi nhìn chúng cô có nhớ tới anh không? Trong khoảng thời gian này cô có nhớ đến anh không? Chắc có là đi. 
Lần này anh tới tìm cô về, cũng như đã chứng minh anh không hề chê cô cái gì cũng không có, cô sẽ theo anh về chữ. 
Rất nhiều câu hỏi lung tung nhảy nhót trong đầu anh, anh lại có hơi trùng bước không dám đến gần người con gái kia. 
Tuy rằng cô nói anh không có lỗi. 
Có lẽ, lỗi lớn nhất của anh là đã vô tâm với cô. (4° 
Đáng lẽ anh so với mẹ anh phải càng hiểu vợ anh là người nhạy cảm thế nào. Anh mãi lo hưởng thụ trong tình yêu và hạnh phúc, không biết vợ anh đã khó khăn thế nào để cố gắng duy trì tất cả. 
"Vợ." 
Anh mấp máy môi, cuối cùng cũng thốt lên thành lời. 
Cũng có can đảm bước về phía cô. 
Trịnh Nhạc Nhiên đứng chôn chân tại chỗ, cả người như bị đông đá. Cô chỉ biết ngơ ngác nhìn người đàn ông cứ ngỡ như cả đời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3742493/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.