Đinh Lạc Lạc lại bị thái độ quá ư biết điều của anh làm bực bội, hậm hực mãi không chịu lên tiếng.
Nhưng phàm là bạn bè tốt thường sẽ vô thức nghĩ cho đối phương, suy tính cái tốt cho đối phương. Đinh Lạc Lạc sao không nhìn ra tình cảm của Khâm Minh dành cho Trịnh Nhạc Nhiên. Bất kể trước kia họ cưới nhau dưới tình huống nào thì tình yêu và trách nhiệm cũng đang duy trì cuộc hôn nhân tưởng như không công bằng này. Bạn của cô trước đây sống quá ấm ức, Đinh Lạc Lạc đã từng thật tâm thấy vui vẻ vì hạnh phúc đã tìm đến Trịnh Nhạc Nhiên bằng cách như vậy, là khổ tận cam lai a.
"Tôi thật sự không biết cậu ấy đang ở đâu. Cậu ấy không có liên lạc với tôi."
Đinh Lạc Lạc hậm hực nói: "Nhưng cậu ấy không biết bà đây lợi hại thế nào, cậu ấy nghĩ có thể giấu bà đây, đúng là suy nghĩ viển vong."
Trút ra một chút bực tức vì cô bạn thân chẳng coi mối quan hệ bạn bè này ra gì xong Đinh Lạc Lạc mới chịu nói nghiêm túc: "Tôi nghĩ cậu ấy đang ở K thành, đó là quê ngoại của cậu ấy. Tuy tôi không biết vị trí cụ thể nhưng tôi nghĩ nơi cậu ấy có thể đi chắc không ngoài những viện mồ côi, trại tình nguyện."
"Anh cứ theo đó mà tìm, đợi anh tìm được cậu ấy về rồi tôi nhất định sẽ đánh cậu ấy một trận vì cái tội không tin tưởng bạn bè."
Mặc dù thông tin mà Đinh Lạc Lạc cung cấp có vẻ quá mông lung, nhưng đối với người không có một chút manh mối nào như Khâm Minh thì nó đã rất tốt.
Sau khi xác nhận địa điểm là K thành, Khâm Minh nhờ mẹ mình kiểm tra xem K thành có bao nhiêu viện mồ côi, trại tình nguyện, anh tự mình đi từng cái tìm xem.
Một thành phố mà thôi, có thể lớn đến đâu được.
Khâm Minh tìm mấy ngày, chạy hết ba cái viện mồ côi, mỗi lần đều tìm thật cẩn thận, không bỏ sót bất cứ ngỏ ngách nào, xác định người không ở đây anh mới đi nơi khác. Anh không sợ lãng phí thời gian, chỉ sợ mình tìm sót, để cô vợ vụt qua tay, như thế sẽ càng khó xác định hơn.
Ngày thứ sáu sau khi đến K thành, Khâm Minh dừng chân tại viện mồ côi cuối cùng trong thành phố này. Nếu nơi này còn không có thì anh phải chuyển sang trại tình nguyện tìm tiếp.
Nhưng trong quãng thời gian đi tìm này anh phát hiện tình huống của mấy viện mồ côi không được tốt, nếu cô ở trại tình nguyện tình huống còn nát bét hơn viện mồ côi, chắc anh sẽ xót chết mất.
Viện mồ côi trước mặt nằm ở tận ngoại thành, sát bên một cái thôn sống bằng nghề nông lâm ngư nghiệp nên phong cảnh có chút hữu tình, chất lượng không khí cũng tốt. Mặc cho cổng vào của viện nhìn cũ kỹ, trông có vẻ điều kiện còn khó khăn hơn nữa viện mồ côi trước mà anh từng đi.
Ngay lúc anh bước vào cửa thì bị một cô bé đụng vào chân khi đang đùa giỡn với bạn.
"Á Đan Đan! Cậu lại đụng vào người khác nữa rồi!"
"Cũng may không phải đụng vào cô Trịnh!"
"Đó là ai? Có phải người đến cho chúng ta thêm đồ không?"
"Đình Đình, cậu đi gọi viện trưởng đi!"
"Ây!"
Khâm Minh đứng nhìn tất cả, cũng không để ý cô bé đụng vào mình. Cho đến khi cô bé lần mò bắt lấy ống quần của anh.
Khâm Minh từng là người mù nên anh rất quen với những cử chỉ thế nào, anh theo bản năng nhìn xuống, lúc này anh mới nhận ra cô bé tông vào anh là một đứa bé bị khiếm thị. Anh bất giác thu lại sự lạnh nhạt trên người, khụy gối xuống ngang tầm với cô bé, nhẹ giọng hỏi: "Con tên gì?"
"Dạ Đan Đan ạ."
Đan Đan lễ phép đáp, sau đó nghẹo đầu nhỏ tỏ vẻ đáng yêu hỏi: "Chú đến cho bọn cháu đồ ạ?"
"Ừm."
Khi anh đến những cô nhi viện kia đều gặp tình huống này, mà dù không gặp anh vẫn cho, xem như tích đức cho mình, hi vọng ông trời đền đáp, để anh tìm được vợ.
"Chú muốn hỏi thăm một người. Cháu có biết hết người trong cô nhi viện không?"
Mặc dù hỏi một đứa trẻ bị mù câu này có hơi quá đáng, nhưng tuy chúng nó không thấy mà lại rất thành thật, sẽ không nói dối bao giờ. Đứa bé này trông lại rất hoạt bát, có lẽ sẽ biết rất nhiều, hơn những đứa trẻ bị chứng sợ hãi xã hội.
Quả nhiên cô bé vừa nghe anh hỏi xong liền xung phong hô lên: "Dạ biết ạ! Chú cứ hỏi ạ."
Khâm Minh lần trong túi quần một viên kẹo, đưa cho đứa bé rồi mới hỏi: "Trong viện của cháu có ai tên Trịnh Nhạc Nhiên không?"
Ngay khi anh vừa hỏi xong thì từ trong viện chạy ra mấy người.
Khâm Minh nghe tiếng bước chân rầm rầm thì theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó ánh mắt anh không dời đi nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]