🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
May mắn trước đi đến đây cô đã học được kha khá kiến thức về chữ nổi, có thể miễn cưỡng làm cô giáo cho đám trẻ đến trường học cũng không thể đi. Khi cô đến đây tỏ vẻ muốn dạy học miễn phí, viện mồ côi rất biết ơn, đối với cô cũng chiếu cố rất nhiều, nên mới có chuyện dặn đám trẻ không được chạy nhảy tông vào người cô.

Đương lúc rảnh rỗi, cô lấy quyển sách dạy nhạc có kèm những bản nhạc phổ của người đàn ông mà cô đã lấy đi lúc rời khỏi nhà ra, nhìn vật nhớ người. Cô còn sẽ bật tác phẩm của anh lên cho đứa con còn bé ti như hạt đậu của cô nghe.

"Đậu Nành à, đây là bài hát do ba con sáng tác đó nha. Con thấy có hay không?"

"Mẹ thích nhất là nhạc của ba con"

"Không nghĩ tới ba lại là nhạc sĩ mẹ thích."

Giờ ngẫm lại thì cô bỗng nhiên hiểu vì sao anh lại khó ở như vậy khi nghe thấy cô bật nhạc sàn từ những bài hát này. Anh nhất định là không thích nghe tác phẩm của mình bị biến tấu thành như vậy đi.

Nghĩ nghĩ cô lại bật cười.

Rời đi anh, cô có nhớ, có thương, nhưng cô không buồn. Những ký ức về anh trở thành ký ức đẹp nhất trong cuộc đời cô, đủ để cô mỗi khi nhớ lại đều có thể cười vui vẻ.

Giữa anh với cô không tồn tại những ký ức đau khổ, thật tốt.

"Bác Lưu, bác có thấy quyển sách dạy nhạc bằng chữ nổi của tôi đâu không?"

Khâm Minh lật lật sách trên giả, không tìm thấy quyển sách dạy nhạc của mình đâu thì lên tiếng hỏi bác Lưu.

Anh nhớ rõ ràng mình để ở đây... Vừa nghĩ đến đó anh liền nhìn thấy một góc tờ giấy quen thuộc lộ ra ngoài từ một quyển sách. Thế nhưng khi cầm ra thì đó không phải sách dạy nhạc, đồng thời trong đó chỉ có mấy tờ hợp đồng chuyển nhượng bản quyền.

Những thứ khác đã không cánh mà bay... Không, có lẽ nó không tự bay mà là bị người lấy đi.

Ai có thể lấy nó đi được đây?

Vợ anh.



Khâm Minh vô thức cười, sau đó khóe miệng liền kéo xuống.

Anh đã từng nghĩ đến một ngày nào đó cô phát hiện anh là tác giả của những tác phẩm đó, cô sẽ làm ra biểu tình thế nào, nhưng nhất định là rất thú vị. Chẳng ngờ anh còn không biết cô đã biết khi nào, lại không có cơ hội tìm anh vạch trần.

Nhưng biểu tình thú vị đó anh đã không được thấy nữa.

Cứ nghĩ cô tuyệt tình ra đi như vậy sẽ không mang theo bất cứ thứ gì về anh... Liệu anh có nên vui không.

"Cậu chủ, cậu đã tìm được chưa?"

Giọng bác Lưu từ dưới vọng lên: "Tôi cũng không nhớ rõ nữa, nếu cậu chưa tìm thấy thì để tôi lên tìm cùng cậu"

"Không cần, tôi tìm được rồi."

Khâm Minh nói lớn một tiếng, sau đó chẳng hề bận tâm đến mở hợp đồng kia, tiện tay đặt nó vào chỗ cũ rồi rời khỏi phòng sách.

"Cậu chủ... Cậu có định đi tìm mợ chủ về không?"

Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc ông đã không nhịn được mà hỏi Khâm Minh.

" Tôi vẫn tìm cô ấy"

Khâm Minh từ tốn ăn cơm, đặng nói: "Công việc của tôi đã làm xong rồi. Quên nói với bác, ngày mai tôi sẽ đi ngoài một chuyến. Trước khi tìm được cô ấy tôi sẽ không về"

"Cậu cứ yên tâm đi đi"

Bác Lưu nở cười thật tình nhất cả tháng nay.

Từ ngày Trịnh Nhạc Nhiên đi, ngôi nhà này còn lạnh hơn cả trước đây. Cậu chủ mỗi ngày đi làm, về liền nhốt mình trong phòng.



Ngôi nhà thiếu đi tiếng cười của mợ chủ, ông cũng không cười nổi.

Ông chỉ mong Khâm Minh tìm được Trịnh Nhạc Nhiên về.

"Cô Đinh, cô có biết Nhạc Nhiên đang ở đâu không?"

"Tôi không biết."

Đinh Lạc Lạc bực tức quay đầu đi, miệng còn không quên chỉ trích không lông: "Cái tên khốn này sau khi cưới chồng liền quên mất bạn, tôi tuyệt giao với cậu ta rồi!"

"Hỏi tới là cậu ta viện lý do phải chăm sóc chồng, còn dám thúc giục bà đây đi kết hôn nữa! Bà đây mới không bước vào nấm mồ đó đâu! Giờ thấy chưa? Hôn nhân có gì tốt! Không phải bây giờ đến cái nhà cũng không thể về, bạn bè cũng không dám liên lạc hay sao!?"

"Tôi nghe nói thím ba của tôi đang bàn chuyện đám cưới với Đinh gia."

Đinh Lạc Lạc cứ vậy bị sặc.

"Khụ khụ khụ..."

Cô nàng điên cuồng khụ khụ một trận rồi giận dữ quẹt miệng một cách không có hình tượng hét lên: "Bàn thì bàn chứ tôi không đồng ý! Ai cũng không thể ép bà đây kết hôn đâu!"

Khâm Minh lại thản nhiên nói thêm một câu: "Khâm Thời nói muốn chuẩn bị một buổi cầu hôn hoành tráng cho cô"

"Anh im đi! Đây là thái độ của người đang cầu xin người khác giúp đỡ đó à!?"

Đinh tiểu thư rốt cuộc bạo nộ.

Là thẹn quá hóa giận bùng nổ rồi.

Khâm Minh biết điều im miệng ngồi đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.