Rốt cuộc tên đàn ông mà cô ta cho rằng là ngon nghẻ đè đầu cưỡi cổ được Trịnh Nhạc Nhiên lại là một tên hoàn khố vô tích sự, chỉ biết ăn chơi không biết làm. Ở trong nhà người có năng lực, được coi trọng lại là lão đại. Mẹ chồng cô ta từ lần mất mặt ở bữa tiệc xã giao đó liền cạch mặt với cô ta. Từ lúc đó cô ta gả vô tích sự kia liền thành đứa con ghẻ, hại cô ta ra ngoài không dám ngẩng mặt làm người.
(3°)
Cô ta không hiểu vì sao mọi thứ lại trở nên như vậy. Không phải tất cả những gì tốt đẹp nhất đều là của cô ta sao.
Nhưng mà không sao, không phải có người cũng đang chịu đau khổ như cô ta sao, ha hả! Có khi còn thảm hại hơn cô ta nữa! Có khi cô ta sẽ còn được thấy cái cảnh chị ta quỳ xuống cầu xin mẹ con họ bố thí một mái nhà, ha hả!
Làm sao đau khổ chỉ có mình cô ta chịu được.
Trịnh Nhạc Dao càng nghĩ nét mặt càng điên cuồng dữ tợn, xấu xí vô cùng.
Tại một cô nhi viện dành cho trẻ khuyết tật. (4)
"Nào, Đan Đan, nói cho cô biết đây là từ gì nào?"
Trịnh Nhạc Nhiên nhỏ nhẹ nói với cô bé năm tuổi trước mặt, vừa cẩn thận đặt tay cô bé lên một cái chữ nổi trên bảng chữ cái loại đặc biệt dành cho người mù. Khi cô bé cảm nhận, cô còn nói thêm: "Đan Đan nói đúng sẽ được thưởng nha."
"Thưởng gì ạ cô? Là kẹo ạ?"
Phần thưởng luôn là sự khích lệ cho những đứa trẻ không được may mắn ở cô nhi viện này, lúc nào nó cũng có hiệu quả trong mọi trường hợp.
Vừa nghe cô nói xong không chỉ Đan Đan mà những cô cậu bé khác cũng ồn ào theo: "Cô ơi, con muốn trả lời!
Con cũng muốn kẹo!"
"Con nữa a!"
Trịnh Nhạc Nhiên nghe đến vui vẻ, theo bản năng khẽ vuốt phần bụng vừa nổi lên được một chút xíu, nhưng trông vẫn còn phẳng lì lắm vừa cười nói: "Đều được nè. Chỉ cần là bé ngoan chăm chỉ học giỏi là sẽ được phát kẹo nha."
(10)
"Con rất giỏi ạ!"
"Mặc dù con không được thông minh nhưng con rất ngoan ạ!"
"Ha ha!"
Trịnh Nhạc Nhiên nghe âm thanh lanh lảnh của tụi nhỏ, nụ cười trên môi chưa từng tắt đi.
Cuối cùng cô vẫn cho mỗi đứa một viên kẹo bọc bằng giấy bạc tinh xảo có xoắn hai đầu, trông như một chiếc nơ.
Biết rõ bọn nhỏ nhìn không thấy nhưng chúng vẫn có thể cảm nhận được thông qua sự ghen ty của những đứa trẻ khác mà cảm thấy thật hạnh phúc, rồi trân trọng cất giấu đi như cất giấu một trân bảo, ăn cũng không dám ăn.
Nhìn bọn nhỏ, tình mẹ của cô lan tràn.
"A Đan Đan! Cậu sắp đụng vào cô Trịnh rồì!"
Một tiếng hét thất thanh này vang lên, cô bé Đan Đan đang đùa giỡn với bạn vì khoe cái kẹo sợ đến mức đứng cứng ngắt tại chỗ không dám nhúc nhích.
Khi cô bé cảm nhận được bên cạnh thật sự có người, khuôn mặt nhỏ hơi tái đi, tay nhỏ cẩn thận sờ soạn, xoắn xuýt hối lỗi nói: "Cô ơi con xin lỗi."
Trịnh Nhạc Nhiên thật ra không có để bụng, ngược lại là bị đám nhỏ phản ứng quá khích làm giật mình. Thấy cô bé như vậy thì ngồi xổm xuống nắm tay cô bé hiền hòa nói: "Con chưa có đụng vào cô, không cần xin lỗi đâu.'"
"Thật không ạ?"
Cô bé nhỏ giọng hỏi lại, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ánh lên hi vọng.
Trịnh Nhạc Nhiên cũng không làm bé thiên sứ thất vọng: "Đúng vậy. Nhưng mà lần sau không thể chơi đùa như vậy, con sẽ bị ngã đó."
"Dạ con sẽ nhớ ạ."
Đan Đan ngoan ngoãn đáp. Sau khi thoát khỏi cảm giác tội lỗi rồi cô bé mới thỏ thẻ hỏi: "Cô ơi, trong bụng cô có em bé thật ạ?
"Thật đấy!"
Trịnh Nhạc Nhiên cười híp mắt.
"Vậy bao giờ em bé ra ngoài chơi được ạ?"
Từ lúc biết cô mang thai những đứa trẻ này không thiếu lần hỏi cô về em bé, mặc dù vậy lần nào cô cũng dịu dàng đáp lại, không hề thiếu một chút kiên nhẫn: "Đợi Đan Đan được sáu tuổi em sẽ ra nè."
Đan Đan tính tính ngón tay, sau đó thất vọng nói: "Vậy cơ ạ? Thế thì lâu lắm!"
Trịnh Nhạc Nhiên cười ha ha.
Cô cảm thấy mỗi ngày nhìn những đứa trẻ này cô có thể cười được mãi.
Tuy sẽ có lúc nhớ người đàn ông kia, nhưng mà cô không hối hận vì đã rời đi.
Ngẫm lại thì, cô đã ở nơi này được hơn một tháng rồi. Hơn một tháng rời khỏi người đàn ông đó đối với cô cũng không có bao nhiêu biến cố xảy ra. Ngoại trừ việc cô nhận dạy học cho những đứa trẻ khiếm thị ở đây thì biến cố duy nhất khiến cô bàng hoàng rất lâu mới chấp nhận được là cô phát hiện mình mang thai rồi, được hơn hai tháng. Tính ra có lẽ là lần đầu tiên sau khi người đàn ông sáng mắt.
Cô nói không hối hận không phải vì cô trách anh, cảm thấy rời khỏi anh là giải thoát. Mà là vì khi đó bác sĩ nói cái thai của cô bởi vì chịu áp lực từ tâm tình của cô trong những tháng đầu quan trọng nhất này mà trở nên rất yếu, có khả năng sẽ mất. Nếu cô còn tiếp tục như vậy sẽ không giữ được nó nữa.
Đối với cô đứa nhỏ này chẳng khác nào ánh rạng đông, cho cô nhìn thấy một gia đình tương lai mà cô mơ ước, cô không thể để mất nó được. Khi không còn người đàn ông, đây là niềm an ủi to lớn của ông trời dành cho cô.
Khoảng thời gian ở đây, mỗi ngày tiếp xúc với những đứa trẻ, để cho tâm tình của mình được thoải mái, cô rốt cuộc thoát khỏi thời điểm nguy hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]