Ngay lúc này Khâm Minh lạnh nhạt lên tiếng: "Thôi cô không cần phải trả lời, dù sao đó cũng là chuyện riêng của
Cô."
"Em..."
Tô Nhã Hinh bối rối, muốn nói gì lại bị câu nói tiếp theo của anh chặn cứng cổ họng.
"Ngay từ đầu tôi xem cô là người yêu của anh ta cho nên mới đối xử tốt với cô, Nhã Hinh."
Bàn tay đang nắm lấy nhau ở dưới bàn của cô ta run rẩy, cổ họng nghẹn ứ.
Trong khi Khâm Minh vẫn đang nói, một cách thờ ơ lạnh nhạt như thể chẳng hề để tâm, vô hinh chung lại đầy trào phúng, khiến mặt cô ta ê chề: "Không nghĩ tới cô lại vọng tưởng muốn lợi dụng thứ lòng tốt đó để chen vào tình cảm giữa tôi và cô ấy."
Tô Nhã Hinh bị anh mỉa mai như vậy, vừa xấu hổ lại thấy thẹn đến khó chịu, không thể chịu được nữa buộc miệng phản bác lại: "Chen vào tình cảm giữa hai người? Anh nói sai rồi anh Minh, là Trịnh Nhạc Nhiên cảm thấy mình không bằng. Ngay từ đầu cô ta đã nói mình không xứng với anh, cô ta tự rút lui, sao lại là em chen vào?"
"Anh nói như vậy với một người con gái như em có phải quá đáng lắm không? Em cũng có tự trọng mà!" (°
Cô ta nói đến đây thì đỏ cả mắt, tựa như ấm ức lắm.
Thế nhưng khuôn mặt của người đàn ông kia chưa từng có chút thương xót nào. Ngay tại thời điểm này lại càng như đang châm biến cô ta không một tiếng động.
Tô Nhã Hinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3742325/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.