🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bất cứ sự tồn tại nào khiến cho Trịnh Nhạc Nhiên không vui đều bị Khâm Minh đặt ngoài tầm tay vớt, đến nhắc cũng không có. Có lần Trịnh Nhạc Nhiên tò mò, hỏi anh về Tô Nhã Hinh. Khâm Minh chỉ nói sơ qua rằng anh đã nói rõ ràng với cô ta, rằng anh chưa từng có chút tình cảm nào với cô ta cả, cho dù là lúc bị cảm xúc trong đôi mắt ảnh hưởng.

Có thể anh sẽ không kiểm soát được mà nhìn cô ta bằng sự dịu dàng, nhưng mà trong lòng anh chưa từng có chút thích. Rồi từ lần nói chuyện đó, anh đối với Tô Nhã Hinh cố ý phá hoại tình cảm của anh và vợ, sự chán ghét khiến chút cảm xúc không thể kiểm soát kia biến mất, Tô Nhã Hinh cũng chính thức là người xa lạ với anh.

Sáu thang sau Trịnh Nhạc Nhiên sinh ra một bé gái khấu khỉnh.

"May quá, nó không giống em."

Giống người đàn ông kia là tốt nhất, lớn lên sẽ thật xinh đẹp.

"Quả thật là giống a Minh."

Mẹ Khâm cười không thấy tổ quốc đâu bế cháu nội không rời tay, nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn: "Nhưng mà nó cũng rất khôn, lấy hết những phần đẹp nhất của mẹ nó. Như cái trán này, sau này nhất định là một bé ngoan."

"..."

"..."

"..."

Ngoan thật không, hay sẽ tăng động như mẹ của nó? Khâm Minh không hùa theo mà nghĩ thầm trong lòng. Anh nhớ lại từ tháng thứ sáu đứa nhỏ này đã nhảy disco trong bụng mẹ nó như điên rồi vậy, tỏ vẻ không thể nào đồng tình với mẹ mình được. Nhưng anh không trách mẹ anh, tại mẹ toàn thấy mặt tích cực của con dâu mẹ. (6°

Còn Trịnh Nhạc Nhiên thì chột dạ nên cũng không nói tiếng nào.

Giống như có cảm ứng, hai vợ chồng bất chợt đưa mắt nhìn nhau, sau đó trộm nín cười sau lưng mẹ Khâm.

Khi bé Đậu Nành được một tuổi, có thể đứng vững, đi được sơ sơ, bé con bắt đầu bộc lộ tài năng nhí, nhảy.

Từ ngày nó trộm thấy mẹ nó đi vào phòng thu âm liền bám riết lấy cô. Có hôm Khâm Minh tìm không thấy hai mẹ con, tìm một hồi mới té ngửa ra hai mẹ con đang nhảy nhót trong phòng thu âm.

Khi đó tình cảnh nó như thế này.

"Ha ha ha, con gái mẹ thật giống mẹ! Nào, tự mình đứng dậy nào!"

"Ha ha ha con nhảy điệu nhảy giun hả!"

Trong tầm mắt của anh, người còn gái thì lắc lư điên cuồng, bắn tim chíu chíu về phía con gái mình.



Trong khi con gái anh thì ngã oạch trên sàn... Anh có thể mường tượng được lý do là vì con bé nhảy sung qua nên đứng không vững, bị ngã.

Thế mà nó còn nằm dưới sàn uốn éo được. Quả thật không khác nào con giun, Khâm Minh từ há hốc mồm đến nhịn cười đau cả bụng, sau đó là gập bụng bụm miệng cười muốn rút gân.

Rốt cuộc tiếng cười của anh đã thành công xuyên qua thứ âm thanh ma quỷ kia mà rơi vào tai hai mẹ con.

Người con gái bị bấm nút dừng, còn bé con thì nằm ngay đơ trên sàn.

Giây sau nó cười cong mắt khanh khách không ngừng vỗ hai tay bé nhỏ vào nhau, trông cưng không chịu được.

Khâm Minh nhịn cười, làm bộ nghiêm mặt đi tới bế bé con lên, để nó đứng vững trên sàn.

Bé con vừa được nâng dậy đã nắm hai tay thành nắm đấm, lắc lư cái hông nhỏ, còn biết đánh theo nhạc mà nhảy đến vui vẻ.

Khóe mắt Khâm Minh lại muốn điên cuồng nhếch lên, không nhìn sự chột dạ trong mắt người con gái mà cho bé con một lời khen ngợi: "Con gái ba nhảy quá giỏi!"

"Sau này nhất định có thể giỏi như mẹ con."

"Ha ha ha..."

Trịnh Nhạc Nhiên cười gượng gạo hai tiếng, gãi gãi mũi quyết tâm làm bộ như cái gì mình cũng không biết.

Khâm Minh nhịn cười, đứng dậy ôm cô nói: "Sao nó cũng giống em vậy, thích nghe nhạc của anh."

Trịnh Nhạc Nhiên được dịp đắc ý: "Vì lúc nó còn trong bụng em đã cho nó nghe nhạc của anh đấy!"

"Um."

Anh còn có thể làm sao, chỉ đành dung túng cho hai mẹ con thôi.

Chẳng qua...

"Cứ thế này lớn lên nó sẽ đi làm vũ công hay ca sĩ thần tượng âm nhạc gì đó quá."'

"Như vậy không tốt ạ."

Trịnh Nhạc Nhiên hớn hở: "Ba nó là nhạc sĩ này, nó được tính là thừa hưởng khả năng cảm nhận âm nhạc từ ba nó chứ không phải từ em đâu."



"Nói cũng đúng nhỉ."

Khâm Minh cười.

"Dù sao chỉ cần con gái chúng ta thích là được."

Hoàn.

....

Hoàn rồi nhé bà con!!

Nếu không ngại cổ đại thì ghé qua xem bộ Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống của tác giả nha.

Thể loại: Xuyên sách, cường cường, nam chính trọng sinh, nữ chính hài hước.

Văn án:

Khương Lan vốn là một sinh viên bình thường, thời điểm bị tai nạn giao thông cô bất ngờ xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cổ trang nhờ một miếng ngọc bội bà ngoại để lại cho cô. Ở bên trong, cô là một nữ phụ bị lợi dụng từ đầu đến cuối, đến mất cả mạng.

Người ta làm pháo hôi có khi còn đỡ nghiệt ngã hơn cô.

Nhân vật cô xuyên vào là tiểu thư, duy nhất của nhà Khương gia, thể gia đời đời lăn lộn trên chiến trường vì bảo vệ quốc gia, đến cuối cùng lại bị quân vương nghi ky mà hi sinh trên chiến trường, để lại một mình

Khương Lan. Nhưng không vì vậy mà hoàng đế tha cho cô, vì Khương gia cả đời làm tướng, bên dưới có vô số người trung thành với họ.

Hoàng đế không muốn buông tha.

Hoàng tử cũng muốn đoạt.

Nữ chính trong sách thèm muốn.

Cô cứ thế thành món đồ bị đoạt.

Mà việc đầu tiên Khương Lan làm sau khi xuyên qua là muốn gả cho đại hoàng tử, con trai phế hậu, người thì tàn phế.

Cô muốn thay đổi vận mệnh của mình, tiện đường thì cứu vớt luôn một người tàn tật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.