"Tôi nghe..."
Giọng Khâm Minh vang lên trong điện thoại, khàn khàn, khiến bác Lưu không biết nên nói gì. Bởi ông đã nhận ra một vấn đề, rằng Trịnh Nhạc Nhiên đã nói dối ông, rằng khi đó cô không hề gặp Khâm Minh. Nhưng ông chưa từng nghi ngờ.
Phải nói là tất cả bọn họ đều chưa từng hoài nghi cô sẽ nói dối. Để làm gì cơ chứ?
Đế... Đề người khác không lo lắng cho mình.
"Cậu chủ... Tôi nói là nếu.."
"Nếu mợ chủ thật sự.. Vậy mợ ấy nhất định để lại gì đó."
Bác Lưu nói tới đây thì nghe trong điện thoại vang lên tiếng bước chân rầm rầm chạy lên lầu của người bên kia.
Mặc dù không muốn chấp nhận sự thật này nhưng Khâm Minh vẫn làm theo lời bác Lưu.
Anh chạy thẳng một mạch vào phòng đàn, bởi tiềm thức anh nhớ bác Lưu nói lần cuối ông thấy cô là ở trong đó.
Quả nhiên lúc anh chạy thẳng đến chỗ cây đàn thì nhìn thấy bên trên có mấy mẩu giấy.
Anh ngồi sụp xuống ghế, run run cầm chúng lên.
Khâm Minh, trước đây em từng rất thích sáng tác của một nhạc sĩ tên Gia. Bây giờ em vẫn thích.
Em thích sáng tác của người đó vì cảm nhận được khát khao muốn bay đi của anh ấy. Lúc đó em cho rằng mình cũng như vậy, muốn bay ra khỏi chiếc lồng đang trói buộc em, khiến em cảm thấy rất ngột ngạt. Nhưng đến khi lấy anh em mới hiểu, em vốn chưa từng truy cầu tự do, em không thích ra ngoài. Em nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3741421/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.