🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Người bên kia không biết lại nói gì mà cô chỉ nghe Khâm Minh nói: "Không có, nhưng không cần vất vả như vậy."

"Được rồi..."

"Chồng ơi."

Khâm Minh giật mình, tiếng nói cũng tắt quay đầu nhìn lại. Lúc nhìn thấy cô anh nói vội với bên kia một tiếng

"ngày mai lại nói" rồi cúp máy, trở lại bên người cô: "Làm ồn em sao?"

"Không có ạ."

Trịnh Nhạc Nhiên lắc đầu, bất giác hỏi: "Công việc rất bận sao ạ?"

"Không tính là bận."

Khâm Minh kéo cô nằm xuống, vừa ôm cô vừa nói: "Chẳng qua anh muốn hoàn thành sớm chút. Kết quả là khiến người làm cùng tổ của anh vất vả. Nhã Hinh đến giờ vẫn còn thức thống kê số liệu, cô ấy có chỗ không rõ nên mới gọi anh thôi."

"Anh rất thích cô ấy nhỉ."

Trịnh Nhạc Nhiên bâng quơ hỏi.

Khâm Minh không có nghĩ đến phương diện kia, thuận miệng đáp: "Năng lực của cô ấy rất mạnh, làm chung với cô ấy anh cũng được lợi khá nhiều."

"Hôm bữa mẹ nói anh hãy để ý tìm một thư ký hợp ý, đợi đến khi anh quen thuộc hoạt động của công ty rồi có thể bước đầu tiếp nhận việc quản lý có thể để họ làm thư ký riêng. Anh nghĩ Tô Nhã Hinh cũng được."

Anh nói một hồi lại thấy Trịnh Nhạc Nhiên không nói gì, anh tưởng cô ngủ rồi thế là không nói nữa, nằm xuống ôm cô ngủ luôn. Vốn dĩ anh đang ngủ lại bị Tô Nhã Hinh gọi tới đánh thức, mấy hôm bay công việc bận rộn anh sớm đã rất buồn ngủ, bây giờ vừa nằm xuống liền ngủ luôn.

Khi anh ngủ, người con gái nằm bên lại không hề ngủ.

Cô mở hai mắt ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Hôm đó là một ngày rất quan trọng, dự án của Khâm Minh sắp hoàn thành, anh liên tục phải hợp, đây đã là ngày thứ ba anh về nhà trễ.

Lúc anh về trong nhà im lìm vắng lặng.

Nhưng anh không không có nghĩ nhiều, theo thói quen đi lên lầu tìm cô vợ.



Cho đến khi anh không tìm thấy cô ở bất cứ ngỏ ngách nào trong ngôi nhà lớn đó anh mới ngẩn ngơ, hoang mang mờ mịt.

Rầm rầm rầm.

"Nhạc Nhiên? Vợ? Em đâu rồi?"

Trên hành lang toàn là tiếng bước chân vội vàng của anh, tiếng anh lo lắng gọi.

Lại tìm thêm một vòng, không tìm thấy, khi này anh mới nhớ ra gọi cho cô.

Có lẽ, có lẽ cô chỉ đi ra ngoài thôi.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...".

Khâm Minh mê mang đứng trong căn nhà rộng, rõ ràng tầm mắt vẫn nhìn thấy nhưng anh lại có cảm giác như trở lại cái lúc không thấy gì, hoảng sợ mờ mịt vô thố vì lạc mất phương hướng.

"Bác Lưu..."

Khâm Minh lấm bấm vừa bấm gọi cho bác Lưu.

"Bác Lưu, bác có thấy vợ tôi không!?"

Điện thoại vừa thông Khâm Minh đã nói vội vào trong.

Bên kia không ngờ tới, rồi vang lên một trận tất tả, một hồi tiếng bác Lưu mới vang lên: "Alo cậu chủ?"

"Bác Lưu, lúc bác về vợ tôi có ở nhà không?"

Khâm Minh dồn dập hỏi lại lần nữa.

Tiếng bác Lưu vang lên từ bên kia: "Mợ chủ? Có! Lúc đó mợ chủ đang ở trong phòng đàn."

"Phòng đàn? Không có! Cô ấy không có ở đó?"

Bác Lưu ở bên kia rốt cuộc bị anh làm hoảng hốt theo: "Không có? Cậu chủ, có khi nào cô ấy ra ngoài không?"

"Tôi... Tôi không biết. Tôi gọi cho cô ấy rồi nhưng mà không được."

Bên kia im lặng hồi lâu.



Một lúc giọng bác Lưu mới vang lên lần nữa: "Cậu chủ, có phải cậu với mợ chủ cãi nhau không?"

"Sao có thể?"

"Tôi cũng nghĩ là không thể. Mợ chủ chưa từng oán trách cậu câu nào."

Bác Lưu khẽ cười, mặc dù tiếng cười có phần không được vui vẻ mấy: "Có lẽ bây giờ nghe cậu nói, tôi bỗng nhận ra mợ chủ dạo này cũng không quá bình thường. Nhưng khi đó tôi không có phương tiện để nghĩ như vậy."'

"Cô ấy làm sao?"

Trái tim Khâm Minh chợt co thắt, giọng cũng trở nên run run.

"Cô ấy ăn cơm không tập trung, cứ hay ngẩn ngỡ. Còn có, mấy lần tôi thấy đồ ăn còn dư rất nhiều, giống như không có người đụng đến."

"Đúng rồi, nói đến chuyện này tôi bỗng nhớ ra một chuyện."

Giọng bác Lưu chợt cao hơn, kéo trái tim Khâm Minh cũng treo tớt lên cổ họng. Bác nói: "Cái cà mên mà lần trước bác dùng để đựng canh để mợ chủ đem đến công ty cho cậu, cậu không đem về u?"

"Tôi vốn định hỏi lâu rồi mà quên mất..."

"Bác Lưu!"

Tiếng càm ràm của bác Lưu bị tiếng than lớn của Khâm Minh cắt ngang, sau đó bác nghe anh nói: "Cái cà mên gì?

Canh gì? Bác Lưu, Nhạc Nhiên chưa từng đến công ty tìm tôi!"

Bên kia im lặng rất lâu, sự hoang mang lại không ngừng toát ra.

"Bác Lưu?"

"Tôi đây."

Bác Lưu giật mình đáp, đặng nói: "Cậu để tôi nhớ lại xem hôm đó là ngày bao nhiêu."

"Hình như là cách ngày đầu tiên cậu đi làm sáu ngày... Đúng rồi, là ngày mười một tháng trước, mợ chủ nói muốn học nấu canh, bảo muốn nấu cho cậu uống, bồi bổ sức khỏe vì dạo này thấy cậu vất vả. Tôi dạy mợ chủ làm canh bồ câu, sau đó đề nghị mợ chủ đem đến công ty cho cậu, vì canh bồ câu phải uống ngay mới tốt. Mợ chủ rất vui, cũng đã đi. Nhưng mợ trở về rất nhanh, tôi hỏi thì mợ bảo cậu bận, mợ không muốn làm phiền cậu nên đưa canh rồi về."

"Cậu chủ? Cậu còn nghe không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.