🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khâm Minh có chút kinh ngạc, nhưng giọng điệu vẫn rất thản nhiên: "Thật tình cờ. Cô cũng ở đây à."

"Mà cô làm sao vậy? Bị đau ở đâu à?"

Nghe thấy anh quan tâm hỏi thăm, Tô Nhã Hinh vui vẻ trong lòng. Cô biết mà, cô đoán Khâm Minh sẽ không thờ ơ trước dáng vẻ khổ sở của cô

Nhưng trước khi cô ta kịp lên tiếng thì Trịnh Nhạc Nhiên đã kéo tay Khâm Minh nói trước: "Chồng, em hơi mệt, chúng ta về đi."

"Được, vậy chúng ta về."

Tô Nhã Hinh thấy anh chỉ vì một câu nói của Trịnh Nhạc Nhiên mà bỏ qua mình thì đỏ mắt vội vã lên tiếng: "Anh

Minh!"

Khâm Minh quay đầu, như ngộ ra, nhưng chỉ nói: "Gặp lại sau. Nếu trong người khó chịu thì đến bệnh viện đi.

Chúng tôi đi trước."

Nói xong anh đưa Trịnh Nhạc Nhiên đi luôn.

Tô Nhã Hinh ấm ức đến rơi nước mắt nhưng vẫn không muốn thừa nhận bản thân không quan trọng bằng Trịnh

Nhạc Nhiên. 23

Cô ta biết chứ, rằng Khâm Minh đối xử tốt với cô ta chẳng qua là do ảnh hưởng từ đôi mắt của bạn trai cô ta, trong đó tất cũng có một phần là do anh muốn trả ần tình từ bạn trai cô. Cô ta cũng biết bản thần làm vậy là sai, nhưng cô ta không muốn buồng tha sự tốt đẹp từ ánh mắt đó. Với cả, vì sao Trịnh Nhạc Nhiền lại có được tất cả những thứ tốt đẹp đó mà cô đến cả bạn trai cũng mất đi? Cô ta rõ ràng tốt hơn Trịnh Nhạc Nhiền, đẹp hơn Trịnh Nhạc Nhiên, cũng giỏi giang hơn.

"Cô đừng nghe chị ta nói, chị ta chỉ là đang sợ thôi." C

Tô Nhã Hinh giật mình quay đầu lại.

"Nhạc Nhiên, em sao vậy?"

Buổi sáng như thường lệ Khâm Minh tỉnh lại đi làm thì thấy cô vợ mình vẫn đang ngủ say, mặc anh ầm ỉ vẫn không hề tỉnh dậy. Anh tưởng cô lại sốt, đêm qua cô cũng ngủ rất sớm, anh lo lắng sờ trán cô nhưng mà không có sốt.

Trịnh Nhạc Nhiên nhập nhèm tỉnh lại, cả người không có tinh thần khàn khàn đáp: "Em không sao, chỉ buồn ngủ thôi."

"Buồn ngủ à..."



Khâm Minh tự ngộ nhận rằng có lẽ do di chứng của trận bệnh trước nên cô còn mệt, ngủ nhiều chút thôi. Nếu chỉ là buồn ngủ thì anh không nghĩ đánh thức cô: "Vậy em ngủ đi."

"Ừm..."

Trịnh Nhạc Nhiên ậm ờ đáp một tiếng không hơi sức rồi ngã đầu ngủ tiếp.

Những ngày sau đó Trịnh Nhạc Nhiên biểu hiện khá là bình thường, trừ buổi sáng có chút thích ngủ. Chuyện này

Khâm Minh chẳng có ý kiến, lại thêm mẹ Khâm bỗng đưa cho anh một dự án có tính khiêu chiến nên anh cũng bận, không nhiều để ý đến cô.

Cho dù là ngày nghỉ anh cũng vùi đầu vào tìm hiểu dự án.

Trịnh Nhạc Nhiên luôn làm tốt nghĩa vụ của một người vợ, chưa từng phàn nàn lấy một câu.

Có lẽ bởi vì vậy nên Khâm Minh càng vô tình bỏ bê cảm xúc của cô.

"Nhạc Nhiên, dạo này con không nghỉ ngơi đủ ư, sao trông con ốm như vậy?"

Mẹ Khâm bỗng nhiên nhớ con dâu, được rảnh nên ghé qua nhà họ, vừa thấy Trịnh Nhạc Nhiên liền lo lắng than.

Trịnh Nhạc Nhiên giật mình sờ mặt, lắc đầu nói: "Không có ạ, con vẫn ăn uống đầu đủ mà."

Mẹ Khâm không tin, nhíu mày quan sát cô cẩn thận.

Trịnh Nhạc Nhiên bị bà làm căng thẳng, đứng yên cho bà xem.

Mãi một đỗi mẹ Khâm mới buông ra: "Không ốm thì không ốm, nhưng nhìn con không có tinh thần là sao vậy?"

"Có đâu ạ."

Trịnh Nhạc Nhiên tự nhiên nói: "Dạo này con đang học ngôn ngữ của người khiếm thị, rất có tinh thần ạ."

"Hở, sao lại học cái đó?"

Mẹ Khâm giật mình, quên luôn cả chuyện mới nãy.



"Tự nhiên hứng thú thôi ạ."

Trịnh Nhạc Nhiên dẫn bà vào nhà.

"Có hứng thú là tốt, mẹ sợ con ở nhà một mình buồn chán sinh bệnh. Sắp tới a Minh nó làm xong dự án kia mẹ đề nó ở nhà ở bên con một thời gian, hai đứa ra ngoài chơi hâm nóng tình cảm nhiều chút."

"Không cần đâu mẹ, anh ấy rất nghiêm túc học tập bản lĩnh kinh thương, con không muốn làm trễ nải anh ấy.

Tình cảm của bọn con rất tốt, mẹ đừng lo."

Mẹ Khâm nghe cô mười câu hết chín câu là biện hộ cho thằng con mà than thở: "Con à, con quá hiểu chuyện. Như vậy không tốt đâu."

"Sao vậy ạ?"

Trịnh Nhạc Nhiên hoang mang.

Mẹ Khâm nhìn cô như vậy lại không biết nên nói sao nữa.

Con dâu hiểu chuyện sao lại không tốt được.

Đứa con dâu này của bà lúc sống ở nhà cha đẻ đã biết nhìn sắc mặt người khác, sống cũng không dám lớn tiếng, chỉ vì sống an ổn. Nó về nhà bà bằng hình thức kia đã rất ấm ức, bề ngoài hết lòng vì con trai bà, còn không phải vì hạnh phúc an ổn hay sao. Nếu giờ bà nói không tốt sẽ khiến nó cảm thấy hoang mang lo sợ không đâu, sẽ tự nghĩ rằng bản thân không tốt. Chưa kể bây giờ a Minh đã sáng mắt, nó có khi sẽ càng tự ti vì bản thân.

(8°)

Nghĩ như vậy, mẹ Khâm cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ sầu não vỗ vỗ tay cô thở ngắn than dài.

Nhưng dù vậy mẹ Khâm vẫn nhận ra Trịnh Nhạc Nhiên có điểm khác thường. Tỉ như cô hay ngẩn ngơ, thất thần khi đứng một mình. Mẹ Khâm lo lắng, mặc dù bà không biết tại sao nhưng vẫn quyết định đợi dự án này của

Khâm Minh xong sẽ cho anh ở nhà một thời gian.

Chẳng qua bà không biết như vậy vẫn không kịp.

"Được rồi Nhã Hinh, làm xong chỗ đó rồi cô mau đi ngủ đi, có gì mai lại làm."

Nửa đêm Trịnh Nhạc Nhiên đang mơ màng ngủ bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của Khâm Minh. Cái tên

Nhã Hinh rơi vài tai khiến cô tỉnh ngủ. Cô nhập nhèm ngồi dậy thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.