Hai người đồng thời khựng lại, sau đó Tô Nhã Hinh lên tiếng trước: "Xin chào, tôi biết cô. Nhưng hình như cô cũng biết tôi."
"Cô biết tôi?"
Trịnh Nhạc Nhiên buộc miệng hỏi, nghe lại không giống như rất để ý. Cả người đều toát lên hơi thở khó gần, khác hẳn dáng vẻ đi cùng Khâm Minh lúc nãy.
Tô Nhã Hinh thấy cô như vậy nụ cười cũng hơi sượng lại, nhưng chẳng qua là không tỏ ra quá nhiệt tình nữa mà dịu giọng nói: "Tôi từng thấy cô ở bệnh viện. Tôi biết mắt của bạn trai mình đã tìm được chủ nhân nên có đến xem."
Trịnh Nhạc Nhiên không ừ hử tỏ thái độ gì với chuyện này, chỉ nói: "Tôi biết cô, là Khâm Minh nói với tôi."
Tô Nhã Hinh khá giật mình vì không ngờ tới lý do lại là như vậy. Giây sau Tô Nhã Hinh hơi rũ mắt, sắc mặt có chút buồn bã.
Đáy mắt Trịnh Nhạc Nhiên hơi trầm xuống khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta.
Quả nhiên sau đó đã nghe Tô Nhã Hinh nói: "Không nghĩ tới anh ấy lại nói chuyện này cho cô."
"Vì sao không thể nói?"
Ánh mắt Trịnh Nhạc Nhiên hơi dựng lên, giọng nói cũng trở nên sắc bén.
Tô Nhã Hinh không ngờ tới cô bỗng trở nên cường thế như vậy, có chút giật mình.
Trịnh Nhạc Nhiên lại hoàn toàn mất đi kiên nhẫn trước dáng vẻ giả trân của cô ta, từng lời như hạch tội đâm thẳng vào mặt Tô Nhã Hinh: "Cô này, tôi không biết vì sao cô phải một hai để ý người đã nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3740271/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.