🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hai người đồng thời khựng lại, sau đó Tô Nhã Hinh lên tiếng trước: "Xin chào, tôi biết cô. Nhưng hình như cô cũng biết tôi."

"Cô biết tôi?"

Trịnh Nhạc Nhiên buộc miệng hỏi, nghe lại không giống như rất để ý. Cả người đều toát lên hơi thở khó gần, khác hẳn dáng vẻ đi cùng Khâm Minh lúc nãy.

Tô Nhã Hinh thấy cô như vậy nụ cười cũng hơi sượng lại, nhưng chẳng qua là không tỏ ra quá nhiệt tình nữa mà dịu giọng nói: "Tôi từng thấy cô ở bệnh viện. Tôi biết mắt của bạn trai mình đã tìm được chủ nhân nên có đến xem."

Trịnh Nhạc Nhiên không ừ hử tỏ thái độ gì với chuyện này, chỉ nói: "Tôi biết cô, là Khâm Minh nói với tôi."

Tô Nhã Hinh khá giật mình vì không ngờ tới lý do lại là như vậy. Giây sau Tô Nhã Hinh hơi rũ mắt, sắc mặt có chút buồn bã.

Đáy mắt Trịnh Nhạc Nhiên hơi trầm xuống khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta.

Quả nhiên sau đó đã nghe Tô Nhã Hinh nói: "Không nghĩ tới anh ấy lại nói chuyện này cho cô."

"Vì sao không thể nói?"

Ánh mắt Trịnh Nhạc Nhiên hơi dựng lên, giọng nói cũng trở nên sắc bén.

Tô Nhã Hinh không ngờ tới cô bỗng trở nên cường thế như vậy, có chút giật mình.

Trịnh Nhạc Nhiên lại hoàn toàn mất đi kiên nhẫn trước dáng vẻ giả trân của cô ta, từng lời như hạch tội đâm thẳng vào mặt Tô Nhã Hinh: "Cô này, tôi không biết vì sao cô phải một hai để ý người đã nhận mắt hiến tặng từ bạn trai mình, nhưng hành động và ngôn từ của cô bây giờ đã đi quá giới hạn rồi."

"Cô tỏ ra mập mờ với chồng người khác trước mặt vợ anh ta là hành vi của người đàng hoàng ư?"

"Bạn trai đã mất của cô có biết động cơ bây giờ của cô không? Liệu anh ta biết rồi có thấy thất vọng không?"

"Cô đừng nói với tôi cô không có ý gì hết."



Trịnh Nhạc Nhiên giọng điệu đanh thép không chút khách khí chặn lại lời phản bác của Tô Nhã Hinh, mày liễu sắc bén đáng kinh sợ.

Tô Nhã Hinh thật sự bị cô dọa, nhưng lại tỏ ra ấm ức như bị đổ oan.

"Sao cô lại nặng lời như vậy, còn nhắc đến người đã khuất nữa.'"

Trịnh Nhạc Nhiên cười lạnh, lồng ngực vẫn bị cơn giận làm căng lên, khiến cô phải cố nén xuống mới không cho

Tô Nhã Hinh một cái tát.

Cô có thể không nói gì, nhượng bộ vì chồng mình nhưng sẽ không dễ dãi với kẻ muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của cô.

Nhưng rõ ràng Tô Nhã Hinh không có cảm thấy mình làm sao, còn đánh thương nức nở: "Tôi biết có thể tôi đã đi quá giới hạn, nhưng đó là lỗi của tôi sao? Cô có biết cảm giác của tôi khi nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của bạn trai mình không?"

"Đó không phải bạn trai cô, cô này!"

Trịnh Nhạc Nhiên tức đến cười.

"Nhưng đó là ánh mắt của anh ấy!"

Tô Nhã Hinh nói đến đúng tình hợp lý: "'Chuyện đó chính cô cũng không thể phủ nhận được đúng không!?"

Trịnh Nhạc Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta.

Tô Nhã Hinh cụp mắt xuống, khổ sở nói: "Anh ấy dùng ánh mắt dịu dàng chỉ dành cho tôi nhìn tôi, tôi sao có thể thờ ơ được."

Trịnh Nhạc Nhiên cười trào phúng: "Cho nên?"

"Tôi..."

"Cho nên cô lấy đôi mắt của bạn trai cô làm cái có để đi yêu người khác? Mặc cho cô biết rõ người ta đã có gia đình vẫn muốn chen vào làm kẻ thứ ba đáng khinh bí?"



Tô Nhã Hinh cắn môi. Sắc mặt tái nhợt vô cùng đáng thương.

Lại chẳng ai đồng tình nối.

Trịnh Nhạc Nhiên cảm thấy nói nhiều với loại người này là đang sỉ nhục chính mình, rồi lại thấy thương xót cho người đàn ông lương thiên đã hiến mắt cho chồng cô.

Rốt cuộc Tô Nhã Hinh là bị tình yêu chi phối nên mới làm ra hành vi này hay vì cái gì khác đã chẳng còn ý nghĩa gì. Dù sao cô ta rõ ràng vẫn nhận thức được hành vi của mình nhưng vẫn muốn làm, còn lấy cớ để biện hộ cho mình. Cô ta đã không đáng đế thông cảm nữa.

"Hi vọng sau này cô còn có thể đối mặt với di ảnh của bạn trai mình."' (8"

Nói xong cô cũng không thử đồ nữa mà quay lưng rời khỏi phòng, bỏ lại Tô Nhã Hinh ngậm nước mắt đúng đó.

"Nhạc Nhiên, em thử xong rồi sao? Nhanh vậy?"

Chẳng qua cô vừa bước ra phòng thay đồ đã đụng Khâm Minh vừa xem đồ xong tới tìm cô.

Bên trong vừa nghe thấy tiếng anh liền vang lên một trận lộp bộp, sau đó bước chân của Tô Nhã Hinh đã nhanh chóng tiếp cận.

Trịnh Nhạc Nhiên trong lòng cười lạnh, ngoài mặt không hề có biểu biện gì nói với người đàn ông: "Em thử rồi.

Nhưng nhiều quá, em hơi mệt."

"Mệt thì thôi không thử nữa, mua tất cả."

Khâm Minh nói xong đã nhìn thấy Tô Nhã Hinh.

"Anh Minh. Thật tình cờ."

Mắt Tô Nhã Hinh vẫn còn đỏ, đứng đó ngậm cười nhìn anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.